Mục lục
Thần y thấu thị - Tinh Nhan (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Thiếu niên hoảng sợ: “Sao ngài biết?”

Xiềng xích huyết mạch là bí mật mà chr Thánh tông mới biết, xưa nay chưa từng nói với người ngoài, đến cả mấy người bên cạnh y cũng không hề biết.

Ngô Bình: “Nếu ta đoán không nhầm thì Thánh chủ của các ngươi hẳn đã được truyền thừa một phần huyết mạch của Thánh nhân”.

Thiếu niên biết mình không thể giấu gạt được nên đành đáp: “Cha tôi mới chỉ kích phát chưa tới 1% thánh lực”.

Cả hai đương nói chuyện thì bỗng phía đông bắc có một quầng sáng màu tím tiến tới gần, giữa quầng sáng kia có một người đàn ông trung niên đang đứng, mặt vuông tai bạt, khí thế ngút trời.

Trong đôi mắt ông ta lấp lóe ánh tím, cảm giác áp bách mạnh mẽ không ngừng phả tới chỗ Ngô Bình. Ngô Bình thấy sau lưng đối phương mơ hồ có một hư ảnh đạo nhân tay cầm cuốn sách, trán cao lõm giữa, mũi hếch miệng hở, tai bạt nhĩ, hai tay quá gối, chòm râu dài tới ngực, quanh người còn có vô số con chữ đang chuyển động tỏa ra vô số hào quang.

Khí thế của người kia quá mạnh, Ngô Bình khẽ nhíu mày, lẽ nào đối phương chính là Khổng Tử tiếng tăm lẫy lừng sao?

Anh đang muốn vận công chống cự, nhưng bỗng nhiên, sức mạnh huyết mạch của Lý thị cảm nhận được kích thích, lập tức tuôn trào.

Ngô Bình nhanh chóng bay lên không trung, còn cao hơn đối phương mười mấy mét. Phía sau anh cũng xuất hiện một hư ảnh, đó là một ông lão đang cưỡi trên lưng Thanh Ngưu, tay cầm quải trượng, phía sau đầu tỏa ra ánh vàng, quanh người có đạo vận lưu chuyển, phù văn lúc sáng lúc tối, khí thế không hề thua kém đối phương.

Người đàn ông trung niên nhìn thấy vậy thì giật nảy, trong Thánh tông của ông ta có bức họa của người tài các đời, chỉ nhìn thoáng qua là biết hư ảnh sau lưng Ngô Bình chính là Đạo tổ Lý Nhĩ – người được dân gian tôn sùng là Thái Thượng Lão Quân!

Người trung niên vội vã cúi người, nói: “Hóa ra là truyền nhân huyết mạch Lão Quân. Thất kính rồi! Tại hạ là Tử Bất Ngữ ở Tế Đông!”

Ngô Bình nói: “Các hạ là truyền nhân của Khổng Tử, khó trách tự xưng Thánh tông. Tại hạ là Lý Huyền Bắc, tên giả Ngô Bình”.

Tử Bất Ngữ đáp xuống mặt đất, liếc nhìn thiếu niên một cái, thở dài: “Năm xưa Thánh tổ từng đến bái kiến Lão Quân muốn tôn làm thầy, sao ngươi lại dám đắc tội hậu nhân của ngài ấy?”

Thiếu niên lộ vẻ hối lỗi: “Cha, con sai rồi”.

Ngô Bình: “Tử tiên sinh, con trai ông đã đánh tùy tùng của tôi trọng thương, còn muốn ngang ngạnh chiếm luôn thế Thất Tinh Long Vương ở nơi này của tôi. Một thời gian trước, tôi còn mở ra một di tích cổ, người của ông cũng tìm tới”.

Tử Bất Ngữ cười khổ một tiếng, nói: “Đều là trùng hợp cả, Lý huynh, tôi với huynh không đánh thì không quen. Sau hôm nay, chúng ta coi như quen biết nhau rồi, chắc chắn từ rày trở đi sẽ không xảy ra chuyện tương tự nữa”.

Tử Bất Ngữ là truyền nhân mang huyết mạch của Khổng Tử, mở được sức mạnh thần bí trong huyết mạch, tự đánh giá bản thân rất cao. Nhưng Ngô Bình cũng không kém, anh mở được huyết mạch của Lão Quân, cũng chính là lão tổ của Đạo gia, địa vị không hề kém Khổng Phu Tử chút nào. Bởi vậy, ông ta lập tức rút hết địch ý, trái lại còn muốn kết giao với Ngô Bình.

Ngô Bình nói: “Được thôi”.

Tử Bất Ngữ cười nói: “Lý huynh, vừa nãy lúc ta tới có nhìn từ trên xuống, thấy thế phong thủy Thất Tinh Long Vương này quả là bất phàm. Cách bày bố thật sự khiến người khác khâm phục. Thằng nhóc này cũng vì muốn lấy lòng tôi nên mới muốn có được thế phong thủy này. Đã đắc tội rồi, mong được lượng thứ”.

Ngô Bình: “Cũng chỉ là một thế phong thủy mà thôi. Nơi đây là vùng đất nhiều long khí, tôi chỉ tiện thể bày bố thôi”.

Tử Bất Ngữ: “Tôi thấy Lý huynh uy nghi bất phàm, thần quang nội liễm, lẽ nào đã đạt đến cảnh giới Cực của Nhân Tiên?”

Ngô Bình thoáng sửng sốt, thầm nghĩ: Tử Bất Ngữ này đúng là có mắt nhìn. Bởi vậy anh cũng không giấu giếm: “Vận may của tôi cũng tàm tạm, vừa mới lên đến cảnh giới Cực”.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK