Cô gái này xinh đẹp yêu kiều, so với Hà Sở Sở đúng là mỗi người một vẻ.
Cô gái nói: “Công tử, em tên là Kiều Nô. Cha em bị Hoả Vân Đạo Tôn giam giữ ở động Hoả Vân, làm nô lệ cả đời. Khi cha em đi, em chỉ mới bốn tuổi. Nay đã mười ba năm trôi qua, em vẫn chưa được gặp lại ông ấy lần nào!”
Ngô Bình hỏi: “Hoả Vân Đạo Tôn là ai? Vì sao lại bắt giữ cha cô?”
Kiều Nô đáp: “Hoả Vân Đạo Tôn đắc đạo ở động Hoả Vân, tu vi cao thâm, năng lực khủng khiếp. Năm xưa, đồ tôn của ông ta làm chuyện ác, hãm hại vô số người. Trong cơn giận dữ, cha em đã đả thương hắn. Sau khi Hoả Vân Đạo Tôn biết được, lập tức bắt cha em làm nô lệ vĩnh viễn, mỗi ngày đều chịu đau đớn của Tiên Hoả Luyện Hồn!”
Ngô Bình nói: “Xem ra ông ấy là một tu sĩ có lòng chính nghĩa”.
Kiều Nô khẽ thở dài: “Có lòng chính nghĩa thì đã sao, vẫn phải rơi vào cảnh ngộ như bây giờ mà thôi!”
Cô ấy quỳ dưới đất: “Xin hãy cứu cha em!”
Suy nghĩ hồi lâu, Ngô Bình đáp: “Được, tôi sẽ cứu cha cô ra”.
Kiều Nô mừng rỡ: “Cảm ơn công tử!”
Hà Hi Niên lên tiếng: “Công tử, phía sau có một đại viện, mời công tử và các cô đến đó nghỉ ngơi”.
Ngô Bình gật đầu: “Cũng được”.
Đại viện thật sự rất rộng lớn, có hơn ba trăm gian phòng, còn có mười mấy vườn hoa lớn nhỏ, cảnh quan rất đẹp.
Ngô Bình sống ở một viện riêng, chín mươi chín người đẹp đều có phòng của riêng mình.
Vừa vào viện, anh đã nghe tiếng gõ cửa. Mở cửa ra, Ngô Bình thấy cả đám người đẹp đang tha thiết nhìn anh, ý tứ muốn biểu lộ vô cùng rõ ràng.
Ngô Bình húng hắng nói: “Các cô à, bây giờ tôi rất bận. Nếu các cô không có chuyện gì để làm, vậy thế này đi, tôi có một nơi để các cô đến đó tu hành, ở đó có thể nhanh chóng nâng cao tu vi của các cô”.
Nghe xong, những người đẹp kia chẳng có chút hứng thú nào. Bây giờ họ chỉ muốn Ngô Bình sớm ngày cưới họ về, tu hành gì đó hoàn toàn không quan trọng.
Ngô Bình bất đắc dĩ, đành bảo: “Muốn gả vào nhà họ Lý chúng tôi thì tu vi không được kém. Các cô hãy đến đó chăm chỉ tu luyện, chỉ khi trở thành Đạo Quân, mới có thể bước vào nhà họ Lý”.
Nghe được câu này, các cô gái lập tức hào hứng hơn hẳn, bắt đầu hỏi anh đó là nơi nào.
Ngô Bình hỏi xong, ngoại trừ Hà Sở Sở và Kiều Nô, chín mươi bảy người còn lại đều đồng ý. Thế là anh phất tay một cái, các cô gái liền được đưa vào sào huyệt tà ma, bắt đầu nhanh chóng nâng cao tư chất và tu vi.
Chín mươi chín người, thoắt cái chỉ còn hai người, đôi tai của Ngô Bình lập tức được yên tĩnh hơn nhiều. Anh bắt đầu luyện đan, tu hành.
Giữa trưa ngày thứ hai, Hà Hi Niên đột nhiên đến gặp: “Công tử, nhà họ Thiên cử sứ giả đến, xin gặp công tử”.
Nhà họ Thiên? Lẽ nào vì anh giết chết công tử nhà họ Thiên nên họ đến trả thù?
Anh hờ hững đáp: “Bảo sứ giả chờ ở đại sảnh đi”.
“Vâng!”
Trong đại sảnh nhà họ Hà, một người đàn ông trung niên đang ngồi. Ông ta để ria, mắt hẹp dài, mang lại cảm giác gian trá xảo quyệt.
Chờ một hồi mà vẫn không thấy Ngô Bình, ông ta cau mày hỏi: “Hà Hi Niên, tại sao cậu ta vẫn chưa xuất hiện?”
Hà Hi Niên đáp: “Công tử bảo sứ giả chờ ở đây”.