Mục lục
Thần y thấu thị - Tinh Nhan (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tại một biệt thự sang trọng ở vịnh Bạch Long, một đám tu sĩ đang ở bên trong, Hạ Lam và các cô gái khác thì quét dọn vệ sinh, bưng trà rót nước, làm công việc của người ở.

Một cậu nhóc khoảng mười ba, mười bốn tuổi ngồi trên xô pha. Lạc Nhi mới mấy tuổi thì đang cẩn thận cắt móng chân cho cậu ta.

Cậu nhóc nọ được vài cô gái xinh đẹp bên cạnh đút thức ăn. Cậu ta rất béo, cân nặng ít nhất phải hơn hai trăm ký, ục ịch như một quả núi thịt vậy. Thế nên chân của cậu ta rất to, cắt móng cũng khó.

Lạc Nhi chỉ là một đứa trẻ, bất cẩn phạm lỗi. Cậu nhóc kia liền cau mày, dùng chân đá văng Lạc Nhi, mắng mỏ: “Đồ vô dụng. Đổi người!”

Lạc Nhi dường như đã quen với chuyện này. Tuy bị ngã rất đau, xương như muốn gãy lìa, nhưng cậu bé vẫn im thin thít, lặng lẽ quỳ sang bên cạnh.

Ở đó có nuôi mấy con chó dữ. Cậu nhóc nọ liếc nhìn, thấy trong bát của chúng còn ít thịt sống nhưng đã dậy mùi biến chất.

Cậu ta liền bảo: “Mày ăn hết thịt đi. Nếu dám chừa lại, tao sẽ đánh chết mẹ mày”.

Lạc Nhi không dám trái lời, chậm rãi bò đến trước bát rồi quỳ rạp xuống, ăn số thịt ôi bên trong như loài chó vậy. Trên tảng thịt đã lúc nhúc giòi bọ.

Lạc Nhi vừa ăn một miếng đã nôn khan. Nhưng cậu bé vẫn cố nhịn, ăn tiếp miếng thứ hai.

Cậu nhóc nọ hài lòng bảo: “Đám tôi tớ chúng mày phải ngoan ngoãn làm việc mới có tư cách sống tiếp!”

Nhìn thấy cảnh này, Ngô Bình tức giận đến mức từng sợi tóc nổ tung. Anh bay thẳng xuống, đập vỡ bốn tầng nhà, đáp mạnh xuống bên cạnh cậu nhóc béo ục ịch kia.

Vào khoảnh khắc anh tiếp đất, một Bán Bộ Thiên Tiên liền ra tay, một luồng sức mạnh khủng khiếp ập đến. Nhưng anh vẫn dửng dưng, phất tay một cái, người kia liền văng xa mấy mét, bị kiếm của Ngô Bình chém thành hai đoạn!

Bây giờ anh đã Thần Ma Tứ Biến, có thái cổ chân hồn, thực lực đã sớm đạt được cấp bậc Hư Tiên. Một Bán Bộ Thiên Tiên cỏn con làm sao là đối thủ của anh được?

Cậu nhóc kia vẫn rất điềm tĩnh, liếc nhìn thuộc hạ đã chết rồi bảo: “To gan lắm, dám ra tay với quý tộc!”

Ngô Bình cười khẩy: “Béo như lợn thì có thể là quý tộc nhà nào kia chứ?”

Cậu ta hừ giọng: “Tôi là con cháu nhà Thiên Cật. Tộc Thiên Cật chính là một trong mười dòng họ quý tộc của Đại Thương!”

Ngô Bình đáp trả: “Đại Thương đã diệt vong, bọn quý tộc các người chẳng là cái thá gì!”

Cậu ta nổi giận: “Hỗn xược! Tuy Đại Thương không còn, nhưng các quý tộc, vương tộc vẫn cai trị khắp nơi! Quý tộc không phải để anh sỉ nhục!”

“Bố nuôi!”

Cuối cùng Lạc Nhi cũng phản ứng lại, nức nở chạy ào đến.

Ngô Bình vươn tay, lấy sạch thịt trong miệng lh ra. Đoạn anh cho Lạc Nhi một viên đan dược để khử sạch mùi thối kinh tởm ấy.

Anh ôm Lạc Nhi vào lòng, đoạn hỏi: “Tại sao gặp nguy hiểm mà không làm vỡ ngọc bội?”


Lạc Nhi đáp: “Bố nuôi ơi, họ dùng con để uy hiếp mẹ. Mẹ không dám làm kinh động đến bố ạ”.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK