Lục Tinh Sương nói: “Anh Ngô, tôi cảm thấy thân thể đã thay đổi rất nhiều, nhưng rốt cuộc là ra sao thì tôi cũng không rõ lắm”.
Ngô Bình: “Chuyện này rất đơn giản. Lúc tôi đến, cô đang luyện một bộ chưởng pháp, vừa ra tay thì trong không trung đã xuất hiện bốn bóng bàn tay rồi”.
Lục Tinh Sương cười nói: “Đó là Thiên Huyễn Chưởng do Thanh Liên dạy tôi, chỉ là công lực tôi thấp nên không thể đánh ra được hình bóng khắp trời”.
Cổ Thanh Liên cười nói: “Có thể đánh ra được bốn bóng đã không tệ rồi, như tôi cũng chỉ có thể đánh ra được ba mươi sáu bóng thôi”.
Tuy nói như vậy, nhưng bốn bóng và ba mươi sáu bóng thì đúng là cách biệt một trời một vực.
Ngô Bình: “Cô cứ dùng phương pháp lúc trước, đánh lại một lần nữa cho mọi người xem xem”.
Lục Tinh Sương đến sân viện, người tiến lên trước, bàn tay vung lên, trong không trung bỗng xuất hiện mười bảy cái bóng!
Thấy vậy, Cổ Thanh Liên cũng kinh ngạc: “Tiến bộ rất lớn đấy!”. Cô ấy biết rõ, Thiên Huyễn Chưởng này cứ mỗi ba cái bóng được đánh ra thì uy lực có thể tăng lên gấp đôi so với ban đầu. Cũng có nghĩa, uy lực của Thiên Huyễn Chương do Lục Tinh Sương đánh ra bây giờ so với lúc trước đã tăng mười mấy lần!
Ngô Bình: “Cô dùng sức và vận cộng thì có thể thay đổi được đôi chút”. Nói rồi, cậu tự mình chỉ dẫn, sau đó lại để cô ấy thử lại.
Lần này, hai tay Lục Tinh Sương vung lên, mỗi một bàn tay có thể đánh ra được hai mươi bốn cái bóng! Đây còn là do tu vi của cô ấy có hạn, nếu có tu vi như Cổ Thanh Liên thì chắc chắn đánh ra được nhiều hơn nữa.
Lục Tinh Sương vừa kinh ngạc vừa vui mừng, nói: “Anh Ngô thật lợi hại, chỉ chỉ điểm một chút mà tôi đã tiến bộ được nhiều như vậy rồi!”
Ngô Bình: “Bây giờ tôi dạy mọi người công pháp Thái Hoàng Giáo, mọi người chăm chỉ tu luyện. Đợi sau này có cơ hội thích hợp, tôi sẽ đưa mọi người vào Thái Hoàng Giáo, trở thành đệ tử chân truyền”.
Hai chị em họ vui mừng, liên tục cảm ơn.
Lục Huyền Phong vừa kinh ngạc vừa vui mừng, cứ mời Ngô Bình dùng tiệc tối.
Nhưng Ngô Bình đã hẹn với Tsukishi Sakura nên chỉ đành đồng ý với bọn họ, một lát nữa lại đến.
Không lâu sau đó, cậu tạm thời rời đi, đến chỗ đã hẹn, đình cổ trên vách đá Phi Vân.
Lúc này, trăng treo đầu cành, trong đình nghỉ mát có một cô gái mặc đồ đỏ, khí chất phi phàm, đang đưa mắt nhìn về phía xa.
Ngô Bình xuất hiện bên cạnh đình cổ, khẽ ho một tiếng, hỏi: “Là cô Tsukishi sao?”
Cô gái quay người, mắt ngọc mày ngài, vẻ ngoài tuyệt thế, cô ấy khẽ khom người nói: “Cậu Ngô”.
Nhìn thấy cô gái này, Ngô Bình đã biết cô ấy không phải bản thân Tsukishi Sakura, tuy hai người trông giống nhau đến chín phần, nhưng khí chất khác biệt quá lớn. Cậu không chỉ từng nhìn thấy bức hình, mà trong tay còn có Mỹ Nhân Phổ, cũng biết rõ vẻ ngoài của Tsukishi Sakura.
Cậu cũng không nói thẳng ra, chỉ nói: “Cô Tsukishi chọn nơi này rất tốt”.
Cô gái cười nói: “Tôi đây ngưỡng mộ anh đã lâu, hôm nay được nhìn thấy tận mắt, đúng là phúc ba đời”.
Thấy cô ấy cứ nói lời khách sáo, Ngô Bình cũng nói theo mấy câu, nhưng sau đó cô gái lại ngồi sát gần Ngô Bình, đôi mắt yêu kiều mê hoặc.
Ngô Bình bỗng nói: “Cô Tsukishi, tôi bỗng nhớ ra có một chuyện quan trọng, xin cáo từ trước”. Nói xong không đợi đối phương lên tiếng thì đã xoay người rời đi.
Cô gái vội nói: “Cậu Ngô…”
Nhưng Ngô Bình đã đi xa, cô ấy có chút thất vọng, thở dài nói: “Chị à, em đã nói là không được làm quá rồi, bây giờ dọa người ta chạy rồi kìa?”
Một cô gái áo trắng khác từ trong bóng tối bên tảng đá bên cạnh bước ra, hai người có vẻ ngoài như thần tiên vậy, cô ấy mới là Tsukishi Sakura thực sự.
Tsukishi Sakura bình thản nói: “Có lẽ anh ta đã nhìn ra được thân phận em, biết em không phải chị”.
Cô gái áo đỏ ngạc nhiên nói: “Chúng ta trông giống nhau như vậy, sao anh ta nhìn ra được chứ?”
“Anh ta từng nhìn qua bức vẽ của chị, nếu vừa nãy tinh thần không loạn thì có lẽ có thể nhìn ra được khác biệt”.
Cô gái áo đỏ: “Chị à, người ra là đệ tử trọng tâm của đại giáo đó, sao chị không gặp mặt với người ta?”