Mục lục
Thần y thấu thị - Tinh Nhan (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hoả Hoàng Nhi bảo: “Ta nói ta sẽ giết ngươi à?”

Tiểu Hoàng Long nuốt nước bọt: “Một sự tồn tại vĩ đại như người, sao lại nhận loài người làm bố?”

Hoả Hoàng Nhi cười nói: “Người đó đã cho ta sự sống, tựa như cha mẹ tái sinh vậy. Ta nhận làm bố là chuyện thường tình mà?”

Tiểu Hoàng Long chẳng tin lấy một chữ, nhưng vẫn nịnh nọt: “Người có thể tái sinh, mai này chắc chắn vẫn là bá chủ một phương”.

Hoả Hoàng Nhi đáp: “Có phải bá chủ hay không, do ta quyết định”.

Ngừng lại một chút, Hoả Hoàng Nhi nói tiếp: “Về sau phải trung thành tuyệt đối, ngoan ngoãn làm đầy tớ của bố ta. Huyết mạch của ngươi cũng được, sau này chăm chỉ tu luyện vào”.

Dứt lời, Hoả Hoàng Nhi đã tung tăng chạy đi tìm Chu Chu: “Chu Chu ơi, chúng mình chơi trốn tìm đi?”

Chu Chu cười ngọt ngào: “Chị Hoàng này, chúng mình đến cung điện nhé, chơi trốn tìm ở đó là vui nhất”.

Sau khi hai cô bé rời đi, Tiểu Hoàng Long mới ngã gục xuống đất, lẩm bẩm: “Thực lực của phượng hoàng chưa hồi phục nhưng khí tức vẫn quá đáng sợ, chỉ cần một suy nghĩ đã có thể nghiền người khác thành xương vụn! Mình không thể nói chuyện này với ai khác, bằng không phượng hoàng chắc chắn sẽ giết chết mình!”

Ngô Bình thi triển lôi độn, trở về Hưng Long chỉ sau thời gian một điếu thuốc.

Lúc này Lý Mai đang ở nhà máy.

Đến nhà máy, Ngô Bình phát hiện máy móc, phòng ốc đều bị phá hủy và biến thành đống đổ nát. Trong đống gạch vụn ấy còn có mấy trăm thi thể, tất cả đều là công nhân lành nghề chuyên sản xuất thuốc!

Còn Lý Mai và vài người phụ trách nhà máy đang quỳ dưới đất, bị kẻ khác kề kiếm vào cổ, hình như chuẩn bị giết chết. Một người thanh niên mặc áo xanh lam đang ngồi trên kiệu xanh nóc đỏ, lạnh mặt nhìn cảnh tượng xung quanh.

“Dừng tay!”, Ngô Bình gầm lên, tấn công bằng thần niệm, một tiếng sấm rền vang, những người kia đều bị nổ bay. Chiếc kiệu cũng bị văng ra mấy trăm mét, người ngồi trên kiệu không chạy kịp nên ngã ra khỏi kiệu, trông thảm hại vô cùng.

Đỡ Lý Mai dậy, anh hỏi: “Chuyện gì vậy? Sao bọn người này dám làm càn ở Hưng Long?”

Lý Mai vẫn chưa thôi hoảng sợ, nhào vào lòng Ngô Bình mà khóc nấc: “Anh mà đến trễ thêm chút nữa là em mất mạng rồi!”

Ngô Bình dỗ dành: “Không sao cả rồi. Nói cho anh biết, bọn này là ai?”

Khẽ thở dài, cô ấy kể: “Hôm kia có một nhóm người đến đây, bảo họ là người của Phòng Y dược, không có sự cho phép của họ thì không ai được sản xuất và bán thuốc, đan dược. Ban đầu bọn em cũng thấy bình thường, nghĩ rằng chỉ là sản xuất thuốc thôi mà, tạm thời không bán ra ngoài thôi. Nào ngờ hôm nay họ dẫn theo một toán người đến đây phá hoại cả nhà máy, ngay cả công nhân cũng bị họ đập chết ở đây”.

“Họ hành động nhanh lắm, phong toả nơi này, nên người trên đảo không kịp đến chi viện”, Lý Mai nói tiếp, “May mà trên người em có một lá bùa nên mới liên lạc được với anh”.

Ngô Bình híp mắt: “Phòng Y dược đúng không? Tốt lắm!”

“Rầm!”

Một tiếng sấm nổ vang, anh đã xuất hiện ngay trước kiệu. Thanh niên kia phóng ánh kiếm ra, nhắm thẳng vào giữa lông mày anh, đó là một thanh bảo kiếm!

Song thanh bảo kiếm đâm vào trán Ngô Bình còn chưa kịp loé lên tia lửa đã gãy lìa.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK