Mục lục
Thần y thấu thị - Tinh Nhan (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nghĩ đến đây, tim anh giật thót, thử thức tỉnh sức mạnh Xích Minh trong cơ thể mình. Bước đầu tiên, anh bắt đầu tu luyện Xích Minh Bản Nguyên Kinh. mới tu luyện được vào phút, anh đã cảm nhận được thời không bí ẩn nào đó trong cơ thể bắt đầu có một luồng sức mạnh tỉnh giấc. Tu luyện thêm một lúc nữa, luồng sức mạnh này dần dần thấm ra và đi vào cơ thể Ngô Bình.

Sau khi tu luyện hơn một giờ, sức mạnh Xích Minh trong người anh đã mạnh hơn hẳn chân lực trong cơ thể anh.

“Quả nhiên là được!”, vui mừng khôn xiết, ngay cả La Phi Phi gọi ăn sáng mà anh cũng không nhúc nhích, chuyên tâm tu hành.

Đến trưa, sức mạnh Xích Minh trong cơ thể anh đã khá mạnh.

Lúc này La Phi Phi đã từ trường về, cười ha ha nói với anh: “Tiểu Bình, điểm thi hôm qua đã có rồi, em đạt điểm tuyệt đối!”

Ngô Bình cười nói: “Giỏi quá. Phi Phi, trưa nay đi đâu ăn đây?”

La Phi Phi đáp: “Em hẹn bạn học rồi. Tiểu Bình, anh tự ăn nhé”.

Ngô Bình bảo: “Hay lắm, hẹn bạn mà không gọi anh”.

La Phi Phi ôm anh làm nũng: “Buổi hẹn của nữ sinh mà, không được đưa bạn trai theo”.

Ngô Bình nói: “Được rồi, anh tự lo”.

La Phi Phi thay quần áo rồi chạy đến chỗ hẹn. Ngô Bình ăn một bát mì trên phố rồi đến bệnh viện. Anh đã nhận tiền của Phùng Lập Hiền, dĩ nhiên phải chữa khỏi bệnh cho con gái của đối phương.

Phùng Lập Hiền đã rời khách sạn từ sớm, đang nóng lòng chờ Ngô Bình ở bệnh viện. Thấy anh xuất hiện, Phùng Lập Hiền vội nói: “Xin hãy trị khỏi cho con gái tôi!”

Ngô Bình đáp: “Yên tâm, tôi bảo đảm sẽ trị khỏi tận gốc!”

Tiếp theo, anh châm cứu trước, sau đó dùng lực Xích Minh để mát xa. Chẳng bao lâu sau, cô bé đã ngủ thiếp đi.

Ngô Bình nói: "Mấy ngày nữa tôi sẽ trở lại. Trong thời gian này để cô bé nghỉ ngơi cho tốt".

Phùng Lập Hiền vội hỏi: "Vậy tôi thì sao?"

Ngô Bình vỗ vai anh ta: "Anh đã không sao rồi. Sau này làm gì cũng phải giữ chữ tín".

Phùng Lập Hiền vội nói: "Ừm, tôi hiểu rồi!"

Sau đó, vài cảnh sát kia cũng xuất hiện, Ngô Bình hoá giải cấm chế trên người họ, rồi nghênh ngang rời khỏi bệnh viện.

Vừa ra khỏi bệnh viện không lâu, đang chuẩn bị về nhà luyện công thì chiếc điện thoại cũ mấy năm chưa đổi bỗng đổ chuông. Nhìn số điện thoại, Ngô Bình vội bắt máy ngay: "Chị dâu".

Đầu bên kia điện thoại vang lên tiếng phụ nữ khóc lóc: "Tiểu Bình, em mau về đi, anh của em bị người ta đánh chết rồi!"

Ngô Bình nghe mà rùng cả mình: "Anh em chết rồi sao?"

Chị dâu khóc lóc: "Bị Lưu Tam ở trấn trên đánh chết, hu hu..."

Tuy ký ức tới từ thân thể của thế giới này, nhưng nước mắt của Ngô Bình vẫn không ngừng tuôn rơi. Lúc anh ba tuổi, cha mẹ đã mất, từ nhỏ được anh cả và chị dâu nuôi lớn, câu anh cả như cha, không sai chút nào. Tuy anh cả rất nghiêm khắc nhưng hễ có đồ ăn ngon là lại để dành cho anh. Sau này có cháu, thức ăn của Ngô Bình cũng vẫn ngon hơn đồ ăn của cháu.


Không muốn mình trở thành gánh nặng của anh cả nên mười lăm tuổi Ngô Bình đã ra ngoài làm công, sau đó gửi một nửa tiền về cho nhà, một nửa thì giữ lại cho mình. Thời gian trước anh bị bệnh nặng cũng không nói cho người nhà nghe, anh không muốn anh cả và chị dâu lo lắng.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK