Mục lục
Thần y thấu thị - Tinh Nhan (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nghiêm Lãnh Thạch nói: “Trong mật thất phía sau phòng sách, chủ nhân nhìn thử là biết”.

Ngô Bình gật đầu: “Ừ, dẫn tôi vào đó”.

Nghiêm Lãnh Thạch đi đến phòng sách, ấn cơ quan dưới bàn, kệ sách dịch chuyển sang một bên, phía sau để lộ ra một cánh cửa, đẩy cửa ra là một căn phòng bí mật.

Trong phòng có không ít bảo vật mà Nghiêm Lãnh Thạch cất giữ, trên một cái bàn được làm bằng gỗ quý trong đó có một chiếc hộp ngọc, lớn bằng bàn tay.

Ông ta cầm hộp ngọc lên, đưa cho Ngô Bình bằng hai tay nói: “Chủ nhân, đồ bên trong là bảo vật vô giá với người tu hành chúng ta”.

Ngô Bình mở hộp ngọc ra, thấy bên trong có một con trùng màu đỏ đang cuộn tròn, cả người nó như ngọc, phát ra ánh sáng kỳ dị. Chiếc hộp vừa được mở ra, nó lập tức thò đầu ra, để lộ một cái miệng đầy răng nhọn, cực kỳ lạ.

Không biết tại sao khi nhìn thấy con trùng này, trong đầu Ngô Bình lại hiện lên những thông tin liên quan. Loại trùng này có tên là tằm tiên, bản thân nó đã là kịch độc, tuy nhiên chất độc nó tạo ra lại có tác dụng kỳ lạ với cơ thể con người, nếu có thể sống sót sau khi bị trúng độc thì thể chất sẽ được cải thiện rất nhiều. Thế nên một số người sẽ cố ý cho nó cắn để cải thiện thể chất.

Hiểu rõ được tác dụng của tằm tiên, Ngô Bình cố ý vờ như không biết rõ hỏi: “Đây là thứ gì?”

Nghiêm Lãnh Thạch vội nói: “Chủ nhân, đây là Phi Tiên Cổ, nghe nói sau khi bị nó cắn thì có thể phi thăng thành tiên. Đương nhiên hiệu quả cụ thể thế nào tôi cũng không biết”.

Ngô Bình hỏi: “Nếu sau khi cắn có thể phi thăng thành tiên, tại sao ông không thử?”

Nghiêm Lãnh Thạch xua tay: “Tư chất của tôi khá bình thường, không dám thử, nghe nói sau khi bị Phi Tiên Cổ cắn sẽ có hai khả năng, một là chết, hai là biến thành tiên”.

Ngô Bình cất hộp ngọc đi, lạnh nhạt nói: “Ừ, vậy tôi cất vậy”.

Cậu nhìn đồng hồ: “Hôm nay đến đây thôi, trưa mai tôi lại đến tìm ông”.

“Vâng”, Nghiêm Lãnh Thạch vội nói.

Sau khi ra khỏi căn phòng bí mật, Ngô Bình bước đến đá vào người Nghiêm Hiếu Văn một cái, hắn ta từ từ tỉnh lại, không nói gì lập tức rời khỏi nhà họ Nghiêm.

Nghiêm Hiếu Văn tỉnh lại, sau khi hỏi rõ vừa rồi xảy ra chuyện gì, hắn ta không khỏi nghiến răng hỏi: “Bố cứ thế mà thả hắn ta đi à?”

Sắc mặt Nghiêm Lãnh Thạch tái xanh, bước đến tát hắn ta một cái khiến khóe miệng Nghiêm Hiếu Văn chảy máu, ông ta nghiêm giọng nói: “Thằng con bất hiếu, mày suýt hại chết cả nhà rồi”.

Nghiêm Hiếu Văn che mặt, uất ức nói: “Con cũng không biết hắn ta lại mạnh như thế, ai mà ngờ một học sinh lại là cường giả Bí Cảnh chứ”.

Nghiêm Lãnh Thạch nhắm mắt lại: “Chuyện đã đến nước này thì chỉ có thể đi một bước tính một bước. Vừa rồi hắn ta đã lấy đi Phi Tiên Cổ đi rồi, hắn ta còn nhỏ tuổi chắc sẽ không kiềm chế được trước lợi ích của Phi Tiên Cổ, sớm muộn gì cũng sẽ thử qua”.

Nghiêm Hiếu Văn xoa mặt hỏi: “Bố, ngộ nhỡ hắn ta thành công thì sao?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK