Mục lục
Thần y thấu thị - Tinh Nhan (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Có một người thiếu niên đứng trên đầu con mãng xà, người này thoạt nhìn khoảng 16 tuổi, tay cầm sáo rồi lia mắt tìm kiếm xung quanh.

Cậu ta vừa đến thì có một cô gái ngoài 20 tuổi xuất hiện, sau lưng cô gái mọc một đôi cánh, đôi cánh khẽ động đã tạo ra gió mạnh, làm cây cối xung quanh tan tác hết.

Trên trán cô gái có vảy màu vàng, cô ta nói: “Xà Thất, sao cậu bảo gần đây có pháp khí Động Thiên thú hoàng?”

Cậu thiếu niên cau mày: “Lão tổ nhà tôi đã thi triển Đại Dự Ngôn Thuật, rõ ràng bảo là ở đấy có Động Thiên thú hoàng, bên trong có thú bảo vệ mạnh lắm”.

Cô gái hừ nói: “Xem ra thuật tiên đoán của nhà cậu cũng chỉ đến thế mà thôi”.

Cậu thiếu niên: “Cũng có thể là chúng ta đến muộn rồi”.

Cô gái: “Ý cậu là có người lấy mất rồi ư?”

Cậu thiếu niên quan sát xung quanh rồi nói: “Tôi ngửi thấy mùi người, còn có… một mùi rất lạ, không thuộc về thời đại này”.

Cô gái: “Mùi của thú bảo vệ ư?”

Cậu thiếu niên: “Khả năng cao là vậy”.

Cô gái chợt giơ tay kết ấn, xung quanh xuất hiện một màn sáng, một cảnh tượng xuất hiện trước đó đã tái hiện lại. Bọn họ có thể nhìn thấy có một người thanh niên xuất hiện, anh đứng quan sát tại chỗ rồi thò tay xuống đất rồi lấy một chiếc nhẫn lên.

Một lát sau, anh lấy một khối tinh thể ra rồi đập vỡ, có một con quái thú đầu khỉ mặt người sống lại, sau đó nó đã đánh nhau với người thanh niên rồi hàng phục anh.

Tiếp theo, một người một thú đã nói chuyện với nhau, cuối cùng ni đàn ông chợt độn thổ xuống rồi biến mất.

Thấy thế, cô gái nói: “Quả nhiên có người lấy mất rồi, mau điều động lực lượng điều tra thân phận của người đó đi”.

Lúc này, Ngô Bình đã rời xa khỏi chỗ đó, anh ngoi lên rồi hỏi chuột tìm báu vật: “Tiểu Bảo, gần đây có bảo bối không?”

Con chuột lắc đầu, ra hiệu là không có.

Ngô Bình đang định đi tiếp thì có một nắm đấm bay tới, anh né đi, phạm vi tấn công của đòn tấn công ấy rất lớn, cây cối đứt lìa, hình thành một con đường dài hơn 30 mét.

Sau đó, anh nhìn thấy có hai tu sĩ vừa đánh nhau vừa chạy lại đây. Trong đó có một người trẻ, một người trung niên, võ thuật của họ đều khá, đánh bất phân thắng bại, quyền vừa rồi là của người đàn ông trung niên.

Ngô Bình không có hứng xem náo nhiệt nên lập tức né ngay, phòng bị họ phát hiện.

Anh vừa tránh đi thì cảm thấy phía sau có người nên quay lại, một đường kiếm đâm về phía anh, Ngô Bình nhanh nhẹn né đi.

Người ra tay là một ông già gầy gò, thấy đòn tấn công của mình thất bại, ông ta cười lạnh rồi độn thổ xuống đất.

Ngô Bình cười khẩy rồi giậm chân, một luồng sức mạnh khủng khiếp đã truyền xuống lòng đất.

Uỳnh!

Ngay sau đó, mặt đất xung quanh cũng nổ tung, ông già hộc máu, xương cốt đứt lìa.

Anh đi tới cạnh ông ta rồi nói: “Đánh lén tôi rồi mà còn định chạy ư?”

Ông lão thở dài: “Tôi thua”.

Ngô Bình nói: “Thật ra tôi có thể tha tội chết cho ông, nhưng ông phải nói thật, tại sao ông muốn giết tôi?”

Ông lão ngẩn ra rồi nói: “Cậu không biết thật à?”

Ngô Bình: “Biết cái gì?”

Ông lão: “Gần đây đang có giết chóc, hễ gặp người sống thì phải ra tay giết ngay”.

Ngô Bình: “Cảnh giết chóc gì cơ? Tại sao lại phải giết người?”

Ông lão: “Vì phải sống ở đây và giết được ít nhất ba người thì mới có tư cách vào bí cảnh Ngũ Hành”.

Ngô Bình: “Đó là nơi nào?”


Ông lão: “Bí cảnh Ngũ Hành là không gian mà Tiên Thiên Ngũ Hành Đạo tạo ra, bên trong có ý nghĩa của ngũ hành”.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK