Đỗ Hạo Dương: “Hoàng Thượng - kiện tướng võ thuật ở Vân Đông”.
Lý Đông Hưng run giọng nói: “Cảm ơn anh Đỗ đã nhắc nhở, tôi biết rồi”, dứt lời, ông ấy ngắt máy.
Sau đó, Lý Đông Hưng nổi giận mắng Lý Hoằng Đào: “Hoằng Đào, sao con lại đắc tội với người nhà họ Hoàng hả?”
Lý Hoằng Đào cúi gằm mặt đáp: “Con không biết đấy là con gái của Hoàng Thượng”.
Lý Vân Đẩu thở dài nói: “Hoằng Đào, cháu kể lại mọi chuyện rõ ràng ra xem nào, mọi người không trách cháu đâu”.
Lý Hoằng Đào kể lại hết mọi chuyện. Thì ra, chiều nay cậu ta đã gọi vài người bạn lái xe đi hóng gió, sau đó mở tiệc đồ nướng ngoài trời.
Ở đó, cậu ta đã nhìn thấy một cô gái rất xinh đẹp khoảng 19 tuổi. Lý Hoằng Đào lăm le lại gần bắt chuyện, nhưng cô gái không hề để mắt đến cậu ta.
Lý Hoằng Đào là cậu chủ nhà họ Lý nên sao chịu được khi bị coi thường như vậy, vì thế, cậu ta bắt đầu cất giọng bàn luận về thân hình của cô gái, chê này chê kia.
Cô gái nghe xong thì nổi giận, sau đó vung tay lên, một người đàn ông ở cạnh đó đi tới rồi đập cho Lý Hoằng Đào một phát, khiến toàn thân cậu ta nhức nhối.
Nghe thấy thế, Ngô Bình biết cô gái ấy chính là con gái của Hoàng Thượng.
Lý Đông Hưng thở dài nói: “May mà con chưa làm gì quá đáng”.
Lý Vân Đẩu “Ông đã gặp Hoàng Thượng mấy lần rồi, cũng coi như quen biết. Để chiều ông chuẩn bị quà rồi đến nhà họ xin lỗi”.
Ngô Bình biết thực lực của kiện tướng võ thuật số một ở Vân Đông rất mạnh nên nói: “Để cháu đi với ông”.
Lý Vân Đẩu gật đầu: “Ừ, Tiểu Bình đi cùng ông”.
Sau đó, Ngô Bình bắt đầu nghe ngóng về lai lịch của Hoàng Thượng. Đó là một thiên tài võ thuật, hơn chục tuổi đã vô địch cả huyện, hơn 20 tuổi thì đã không có địch thủ.
Tới năm 30 tuổi thì đột phá lên cảnh giới Võ Thần, tới nay đã ngoài 40 thì tu vi vẫn tăng đều, nghe đâu ông ấy đã ở cảnh giới Võ Thánh rồi.
Hoàng Thượng gần như nắm giữ một nửa giang sơn của Lĩnh Nam, Trác Khang mà so với ông ấy thì chỉ như hạt cát trong sa mạc, không cùng đẳng cấp.
Luận về địa vị trong giang hồ thì Hoàng Thượng là một nhân vật lớn, Đơn Dị Nhân là sư đệ của ông ấy, hai người có chung một sư phụ.
Sau khi biết rõ thân phận của Hoàng Thượng, Ngô Bình không khỏi thấy kinh ngạc, vì đây là một người không hề đơn giản, cuộc đời của ông như một truyền kỳ vậy.
Ngô Bình chữa trị cho Lý Hoằng Đào xong thì chuẩn bị cùng Lý Vân Đẩu đến nhà Hoàng Thượng.
Hơn nửa tiếng sau, chiếc xe đã tiến vào một ngôi nhà cổ kính ở Nam Đô, hai ông cháu xuống xe thì người gác cổng hỏi: “Hai vị là ai?”
Ngô Bình: “Phiền anh vào thông báo có người của nhà họ Lý tới chơi”.
Người gác cổng giả ngu: “Nhà họ Lý? Nhà họ Lý nào? Họ tên đầy đủ là gì?”
Ngô Bình nổi giận, tên này dám có thái độ bất kính với ông anh, đúng là chán sống rồi!
“Anh vào nói với Hoàng Thượng ngay, nếu còn hỏi thêm một câu nào nữa, tối sẽ cắt lưỡi của anh đấy”, Ngô Bình lạnh giọng nói với vẻ đầy sát khí.
Dù người gác cổng có tu vi ở cảnh giới Khí, nhưng cũng phải thấy run người, sợ đến mức hồn bay phách lạc, sau đó chạy ngay vào thông báo, chứ không dám hạnh hoẹ nữa.
Vài phút sau, anh ta trở ra rồi nói với Ngô Bình: “Ông chủ nhà tôi đang luyện công, không rảnh để tiếp khách, mời hai vị về cho”.