Mộc Thiên Tuyết cảm thấy ấm áp, cô ấy nói: "Bệ hạ, người là Thánh Nhân, sao có thể dễ dàng mạo hiểm như vậy, chuyện này để sau hẵng nói".
Ngô Bình cười nói: "Yên tâm đi, nước Thiên Hành không có ai có thể giết ta, cô đi chuẩn bị đi, chúng ta lát nữa sẽ xuất phát".
Thấy anh kiên trì, Mộc Thiên Tuyết đành gật đầu.
Mười lăm phút sau, hai người họ lên đường và đi đến đại lục Hồng Hoang.
Minh Khư là cấm địa đáng sợ nhất trong đại lục Hồng Hoang, lối vào Minh Khư nằm trong một hẻm núi lớn. Trong hẻm núi có một cái hố khổng lồ đường kính vài nghìn mét, chính là lối vào Minh Khư.
Ngô Bình đứng ở lối vào, anh nhìn chằm chằm vào cái hố không đáy và hỏi: "Thiên Tuyết, cô có biết tình hình bên trong Minh Khư không?"
Mộc Thiên Tuyết lắc đầu: "Những người đã đi vào hầu như không ai có thể sống sót trở ra. Cha tôi đã ném chiếc nhẫn vào đó, chỉ vì ông ấy không muốn bị những kẻ phản bội của Thiên Hành tìm thấy".
Ngô Bình mở đôi mắt nhìn thấu vạn vật và phát hiện ra rằng đáy hố sâu là một vòng xoáy thời không, cái gọi là Minh Khư hẳn là một thời không khác.
Anh đang nghiên cứu tình hình trong Minh Khư thì đột nhiên có ba bóng người xuất hiện trước mặt anh, tất cả họ đều có khí tức mạnh mẽ, một trong số họ là một Kiếm Tiên. Kiếm Tiên đó có bộ râu bay bay, lạnh nhạt nói: "Mộc Thiên Tuyết, không ngờ cô còn chủ động tới nộp mạng".
Mộc Thiên Tuyết nhìn chằm chằm Kiếm Tiên, tức giận nói: "Thành Diệu Huyền, năm đó phụ hoàng ta đã cố gắng hết sức để bồi dưỡng ngươi, nhưng ngươi lại phản bội ông ấy, một kẻ cặn bã như ngươi sẽ không được chết yên thân!"
Thành Diệu Huyền nói: "Mộc Thiên Tuyết, chim tốt chọn cây làm tổ, ta không làm gì sai, không cần nhiều lời, bó tay chịu trói đi, theo ta đi yết kiến hoàng đế Thiên Hành".
Hai người khác nói: "Thành thống lĩnh, không cần nhiều lời, bắt cô ta trước đi!"
Vừa dứt lời, một tu sĩ áo đen cầm bảo đao trong tay chém vào không trung. Cách đó vài trăm mét, luồng sức mạnh khủng khiếp của thanh kiếm lao về phía hai người Ngô Bình.
Ngô Bình phất tay một cái, kiếm khí sắc bén trực tiếp tan rã, đồng thời vô số kiếm khí xuất hiện xung quanh, tạo thành ván cờ Thiên Địa.
Ở trong ván cờ, ba người mặt biến sắc, Thành Diệu Huyền đanh giọng hỏi: "Ngươi là ai?"
Ngô Bình lạnh nhạt nói: "Ngươi không cần biết, chém!"
Trong ván cờ, ba nghìn thanh kiếm chấn động, đại đạo gầm thét, ba người thậm chí còn chưa kịp phản ứng, thân thể và thần hồn đều tan nát, họ đứng sững tại chỗ.
Ngô Bình phất tay triệt tiêu ván cờ Thiên Địa, ba người lập tức nổ tung, biến thành ba đám mây sương máu, gió thổi qua liền tản đi.
Mộc Thiên Tuyết rất ngạc nhiên, nói: "Thực lực của bệ hạ thậm chí còn mạnh hơn trước!"
Ngô Bình không để ý đến nhóm người này, anh nhìn Minh Khư và nói: "Trong Minh Khư có một luồng khí kỳ lạ, có thể phá hủy đạo cơ, thảo nào có vào mà không có ra".
Mộc Thiên Tuyết: "Bệ hạ, vậy chúng ta không nên đi vào".
Ngô Bình gật đầu: "Quân tử không tự ý đặt mình vào nơi nguy hiểm, nơi này tạm thời không thích hợp tiến vào".