Mục lục
Thần y thấu thị - Tinh Nhan (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Một người khác cười lạnh nói: “Thế anh là Nhân Vương hay Nhân Hoàng?”

Người kia không nói gì nữa, trên đời có rất ít Nhân Vương, còn Nhân Hoàng thì hình như chưa từng xuất hiện.

Cô gái nói: “Mọi người nói đều có lý, đây là đan dược mà một gia tộc đan dược của thời thượng cổ luyện chế cho Nhân Hoàng, vì thế đúng là nó thích hợp nhất với Nhân Hoàng. Đương nhiên, ở đây hiện giờ không có Nhân Vương hay Nhân Hoàng nào. Tuy nhiên, dù chỉ hấp thu được một chút sức mạnh từ đan dược thì nó cũng giúp ích rất lớn cho chúng ta phải không ạ?”

Sau đó, cô ấy công bố giá: “Một viên Long Tinh Đan đế phẩm có giá khởi điểm là một triệu tiền báu, mỗi lần tăng giá ít nhất là 50 nghìn tiền báu”.

Ngô Bình có chút dao động, nhưng một triệu tiền báu thì đắt quá.

“Một triệu”, lập tức có người ra giá.

“Một triệu 50 nghìn”, người khác lên tiếng.

Cứ thế, giá của viên đan dược đã được đẩy lên cao, từ một triệu thành một triệu rưỡi.

Ngô Bình nhẩm tính, gộp cả hơn một triệu anh lấy được ở nhà họ Nguỵ thì hiện giờ anh đang có khoảng hơn một triệu sáu tiền báu.

“Long Tinh Đan này có tác dụng với mình hơn gấp một trăm lần người khác, mua cũng không sợ hố”, anh cắn răng rồi trả giá: “Một triệu năm trăm năm mươi nghìn”.

Đây đã là một con số rất cao rôi, hiện trường im lặng, không còn ai ra giá tiếp nữa.

Cô gái mỉm cười nói: “Chúc mừng anh đã đấu giá được một viên Long Tinh Đan. Phí giao dịch là 100 nghìn nên tổng cộng của anh hết một triệu sáu trăm năm mươi nghìn tiền báu”.

Ngô Bình tiếc đứt ruột, vì trả xong tiền mua viên đan dược này thì anh không còn bao nhiêu tiền báu nữa.

Anh cho tiền vào tài khoản rồi chuyên cho bên đấu giá, khi ấy có tia sáng loé lên, viên Long Tinh Đan đã xuất hiện trước mặt Ngô Bình.

Anh cầm viên đan dược lên thì thấy bên trong nó chưa sức mạnh rất đáng sợ, với thực lực của anh hiện giờ thì chỉ miễn cưỡng uống được nó thôi.

“Đan dược mạnh quá, trình độ của thầy luyện đan này chắc chắn hơn mình”, anh vô cùng khâm phục.

Sau khi tiêu hết cả đống tiền, Ngô Bình đã thoát khỏi mạng Tiên.

Anh vừa thoát ra thì điện thoại nhận được một tin nhắn: “Bạn mình ơi, cậu đến nước Mễ rồi à?”

Ngô Bình thấy tên người gửi rất quen, anh nghĩ lại một lát thì mới nhớ ra đây là bạn học thời cấp hai của mình.

Thời anh học cấp hai rất thịnh hành mốt ra nước ngoài du học, vì thế rất nhiều bạn học của anh đã sang Mỹ học. Khi ấy, riêng trường anh đã có hơn ba mươi người xuất ngoại.

Các bạn học sang nước ngoài rồi thì hầu như đều mất liên lạc, ví dụ như người vừa nhắn tin cho anh này là một cô gái tên là Hoàng Nhiễm, ấn tượng trong anh về cô ấy rất mơ hồ. Anh chỉ nhớ cô ấy rất xinh mà thôi.

Ngô Bình lấy làm lạ, không biết tại sao cô ấy lại biết anh đến nước Mễ.

Anh hỏi: “Hoàng Nhiễm, sao cậu biết mình đang ở nước Mễ?”

Hoàng Nhiễm cười nói: “Vì mình dùng tín năng mới của hộp thư, chỉ cần có bạn học ở gần mình trong phạm vi 100 km, mình sẽ nhận được thông báo”.

Hai người đúng là bạn thân của nhau, cách đây nửa năm, chính Hoàng Nhiễm đã chủ động gửi kết bạn với Ngô Bình. Anh cũng không biết tại sao cô ấy lại biết số mình nữa. Nhưng sau khi anh đồng ý kết bạn, cô ấy không nhắc nên anh cũng không hỏi.

“Ra là thế, đúng là mình đang ở nước Mễ”.

Hoàng Nhiễm: “Tốt quá! Cuối cùng cũng gặp được một người bạn cũ, chúng mình hình như không ở xa nhau đâu, để mình đi tìm cậu”.

Ngô Bình: “Thôi để mình đi, cậu gửi địa chỉ cho mình đi”.

Thấy địa chỉ Hoàng Nhiễm gửi cho mình cách đây chỉ hơn 20 cây số nên Ngô Bình thấy cũng không xa lắm. Đi thăm bạn cũ thì không thể đi tay không, vì thế anh đã lấy ít trà, hai bình rượu và ít hoa quả trong nhẫn trữ đồ.


Đây là loại trà ngon nhất Viêm Long, rượu cũng được ủ nhiều năm, hoa quả thì là đặc sản của Địa Tiên Giới, dùng chúng làm quà thì không còn gì phù hợp hơn.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK