Mục lục
Thần y thấu thị - Tinh Nhan (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ngô Bình đáp: “Có danh còn hơn chẳng có gì”.

Lưu Nguyên gật đầu: “Ừ, ngươi đã sảng khoái như vậy thì bản công công cũng sẽ giúp ngươi”, ông ta nói xong bèn liếc nhìn tên thái giám bên cạnh một cái.

Tên thái giám kia lập tức bước lên trước tuyên bố: “Hoàng đế bệ hạ xảy ra chuyện, đại hội Võ Đại chọn ngày lại làm. Có điều, hôm nay, vị trí thứ nhất đã được xác định, người đó chính là Ngô Bình, Ngô công tử!”

Gã nói xong bèn có một thái giám khác cầm năm triệu linh tệ và một cái hộp để kim đan võ đạo đưa đến trước mặt Ngô Bình.

Ngô Bình nhìn thoáng qua Lưu Nguyên, ông ta khẽ gật đầu bảo: “Một lát nữa ta sẽ cử người đến lấy”.

Bấy giờ, Ngô Bình mới nhận lấy phần thưởng nói: “Cảm ơn công công”.

Trở lại trên quan tài, Sáng Thế nói: “Ngươi mới là ăn gian”.

Ngô Bình nghiêm mặt nói: “Ta đây không gọi là ăn gian, ta chỉ là tranh thủ thứ mà mình nên được thôi”.

Hiện trường vẫn cứ rối loạn, có rất nhiều người bị bắt, xung quanh cũng có một lượng lớn binh lính chạy tới. Đúng lúc này, tên thái giám lúc trước lại xuất hiện lấy đi kim đan võ đạo và năm triệu linh tệ trong tay Ngô Bình.

Ngô Bình giao đồ đi, thở dài nói: “Cũng may còn có thể thắng được hai triệu linh tệ từ ngươi”.

Sáng Thế: “Vậy cũng tốt”.

Ngô Bình: “Tốt gì?”

Sáng Thế: “Ngươi thắng”.

Ngô Bình: “Tiền đâu?”

Sáng Thế: “Sẽ trả cho ngươi sau”.

Ngô Bình hỏi: “Khi nào thì trả?”

Nhưng mà, giọng nói của Sáng Thế lại không còn vang lên nữa. Ngô Bình hỏi mấy lần rồi dẫn người rời khỏi hiện trường vì anh cảm thấy nơi này đã không còn an toàn.

Sau khi rời khỏi, Ngô Bình trực tiếp dẫn theo đoàn đội rời khỏi đô thành đế quốc Võ Anh, tiếp tục đi về phía Tây.

Trên đường liên tục nghe thấy tin tức hoàng đế bị giết, có người nói là thái tử ra tay cũng có người nói là do tướng có quyền làm, nhưng dù thế nào thì đế quốc Võ Anh bây giờ rất hỗn loạn, không hợp để ở lâu.

Năm ngày sau, đội tiêu sư cuối cùng cũng rời khỏi đế quốc Võ Anh, tiến vào phạm vi thế lực Thiên Tướng Tông, Thiên Tướng Tông là một tông môn rất lớn, phạm vi nó kiểm soát tuy không bằng đế quốc Võ Anh, nhưng khu vực cũng xem như khá lớn.

Trong thời gian này, Ngô Bình lại tu luyện một vài bí thuật, cũng bắt đầu tiến đến Bí Cảnh tầng ba - Cảnh giới Bí Pháp.

Bí Pháp, nghĩa cũng như tên, chính là pháp thuật Bí Cảnh. Khi một số loại bí thuật thăng hoa thêm một bước, sẽ tạo ra hiệu quả thần kỳ, rồi biến thành pháp thuật. Mỗi môn pháp thuật tu luyện được, bên trong thân thể tu sĩ sẽ có thêm một loại pháp lực, pháp sức sẽ liên tục tăng trưởng theo thời gian. Vì vậy, thực lực tu sĩ Cảnh giới Bí Pháp bình thường đều vượt trội hơn hẳn Bí Kỹ Cảnh.

Buổi chiều đầu tiên tiến vào Thiên Tướng Tông, cuối cùng Ngô Bình cũng tu luyện được Bí Pháp đầu tiên. Bí Pháp này không phải biến đổi từ một loại bí kỹ nào tạo thành, mà là do mười hai loại bí thuật và thần chú cùng nhau tạo ra, vì vậy Ngô Bình mất gần bảy ngày mới tu luyện được, gọi là “Đại Thuấn Sát Thuật”.

Thuật này được sử dụng thì kẻ địch sẽ rơi vào ảo giác. Ngô Bình có lòng tin, cho dù đối phương là cao thủ cảnh giới Thần Thông cũng không thể thoát khỏi Đại Thuấn Sát Thuật của mình!

Buổi tối, Ngô Bình và các tiêu sư cùng ngồi trong một ngôi miếu hoang nghỉ ngơi, đang chuẩn bị ăn bữa tối thì có một người đầy máu khệnh khạng đi vào.

Ngô Bình tiến lên kiểm tra, nhưng vừa lại gần thì người này đã hấp hối rồi, đồng thời tay anh ta buông xuống một túi vải.

Ngô Bình mở túi vải thì phát hiện bên trong có mấy tờ tiền, đếm kỹ thì vừa đúng hai triệu Linh Tệ. Anh sững người, là “Sáng Thế” cho người đưa tiền đến sao?

Tiêu sư cũng vây quanh, thấy tiền trong tay Ngô Bình thì đều cảm thấy bất ngờ.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK