Ông ta giải thích mặc dù có vài người cũng tu luyện bí đồ này nhưng chưa chắc đã có tư chất tốt, chỉ vì họ có dòng máu quý tộc, gia tộc có quyền lực, điều này làm nhiều người sở hữu bí đồ cấp Thánh cực kỳ bảo thủ trong việc tu luyện, không dám mạo hiểm. Thế nên có vài người tu luyện chỉ dám ngưng tụ một ấn bí khiếu, năm ấn bí khiếu, năm mươi ấn bí khiếu lúc tu luyện Thất Tinh Trảm Đạo Đồ thôi, những người tu luyện bí đồ cấp Thánh này
Hơn nữa, đa số những người tu luyện không thể tập hợp được bảy loại bí lực cấp Thần, vì hai bí lực cấp Thần trong đó chưa từng được truyền ra ngoài, chỉ có một số rất ít thế lực siêu cấp có khả năng có được thôi. Hơn nữa tu luyện bí lực cấp Thần cũng khiến nhiều người nản lòng. Nói cách khác, thứ những người đó tu luyện không phải là truyền thừa cấp Thánh, mà thường là cấp Thánh bán Thần, công pháp cấp Huyền Thánh, thậm chí là công pháp cấp thấp hơn.
Biết được công pháp mình tu luyện rất quý giá, Ngô Bình tò mò hỏi ông ta: “Tiền bối ngồi không mà có được bí đồ Thánh cấp Nhân lẽ nào không phải có xuất thân từ thế lực lớn à?”
Phương Lập lộ ra vẻ phức tạp nói: “Mặc dù gia tộc bọn tôi không phải gia tộc siêu cấp, nhưng cũng không phải ngồi không mà có được bí đồ Thánh Cấp Nhân. Còn tôi là thiên tài ngàn năm mới xuất hiện trong gia tộc”.
Dường như ông ta không muốn nói nhiều đến quá khứ của mình, Ngô Bình cũng không hỏi nhiều mà tiếp tục tu luyện Thất Tinh Trảm Đạo Quyết.
Thật ra với trình độ hiện tại của cậu, cậu đã hoàn thành Cơ Trúc tầng một. Cơ Trúc tầng một có ba phần, đó là mở bí khiếu, luyện bí, bí ấn. Lúc tu luyện bí mật, đầu tiên các tu sĩ của Thánh Cổ Đại Lục phải sử dụng bí lực mở bí khiếu dưới sự giúp đỡ của sư trưởng, sau đó lại luyện hóa bí lực, cuối cùng ngưng tụ bí ấn, bí khiếu lớn mạnh.
Tu luyện của Ngô Bình lại hoàn toàn khác, cậu tự mình mở bí khiếu rồi ngưng tụ bí lực, bỏ qua bước luyện bí này. Cậu đã từng tu luyện bí lực từ trước, hơn nữa cực kỳ quen thuộc với bí lực, cho nên bước này không quá quan trọng với cậu.
Tiếp theo là Trúc Cơ tầng hai, cũng có ba giai đoạn, đó là bí pháp, chân phù, bí thiên. Ngô Bình cũng từng tu luyện ba giai đoạn này, nhưng cũng không ngăn cản cậu tu luyện lại lần nữa.
Sau đó, Ngô Bình tiếp tục tu luyện bí pháp, bí pháp của Thất Tinh Trảm Đạo Quyết chỉ có một loại, tên là Trảm Đạo Thập Tam Kiếm. Nhát kiếm thứ nhất của Trảm Đạo Thập Tam Kiếm có uy lực rất mạnh, nhát kiếm thứ hai trở nên mạnh hơn khi có uy lực của nhát kiếm thứ nhất làm bàn đạp.
Nói cách khác, nếu cậu có thể thi triển nhát kiếm thứ mười ba thì uy lực của kiếm này mạnh hơn nhát kiếm thứ nhất chín mươi lần.
Bí pháp có uy lực càng mạnh, quá trình tu luyện cũng càng khó hơn, Thất Tinh Trảm Đạo Quyết cũng thế. Lúc đầu Phương Lập chỉ tu luyện đến nhát kiếm thứ tư, người mạnh nhất trước ông ta cũng chỉ tu luyện đến nhát kiếm thứ năm. Mà uy lực của nhát kiếm thứ năm chỉ bằng một phần sáu uy lực của nhát kiếm thứ mười ba.
Lúc này trời đã sáng, Ngô Bình không tu luyện tiếp nữa. Hôm nay là thứ ba, cậu phải chuẩn bị để đến Học viện Hoàng Gia tham gia sát hạch.
Khi cậu mặc thường phục xuất hiện ở cổng trường, Diệp Ngưng Băng vẫn đang đợi cậu. Gương mặt xinh đẹp tràn đầy ý cười nói: “Mau đi thôi, hôm nay có rất nhiều người đến thi sát hạch đấy”.
Ngô Bình gật đầu, vừa đi vừa nói: “Không ngờ người tham gia vào Học viện Hoàng gia lại nhiều như thế”.
Diệp Ngưng Băng: “Hết cách rồi, Học viện Hoàng Gia cũng ngày càng giảm sút, người muốn vào trường quá nhiều, người phụ trách sát hạch lại không muốn đắc tội với người ta, đành phải không ngừng nhồi nhét người vào”.
Ngô Bình lắc đầu: “Cứ như thế về lâu về dài, trình độ của học viên Học viện Hoàng Gia sẽ ngày càng kém”.
Diệp Ngưng Băng cười nói: “Cũng mau họ đang kiểm soát tỷ lệ, bây giờ vẫn có một nửa giống tôi và anh, thi vào trường bằng thực lực”.
Ngô Bình nhướng mày, nói thế vẫn còn một nửa dựa vào quan hệ?
Diệp Ngưng Băng: “Nếu không chào hỏi bên trên thì sẽ bị sát hạch rất nghiêm khắc, tỷ lệ đỗ sẽ cực kỳ thấp. Nếu đánh tiếng trước, người phụ trách đánh giá sẽ bỏ qua”.
Ngô Bình cười mỉa: “Nếu không phải vì cấm địa thượng cổ, tôi nào thèm vào cái nơi rách nát này”.
Diệp Ngưng Băng: “Vậy thì phải đạt được điểm cao trong lúc sát hạch, để đám người kém cõi ka biết thế nào mới là thiên tài”.
Ngô Bình cười hỏi: “Đạt được điểm cao có lợi ích gì?”
“Nếu điểm sát hạch trên ba trăm thì có thể nhận được điểm tích lũy Hoàng gia. Điểm sát hạch càng cao thì điểm tích lũy cũng càng cao. Điểm tích lũy này có thể đổi lấy vật phẩm từ bảo khố hoàng gia, bên trong có rất nhiều thứ tốt”.
Mắt Ngô Bình sáng lên: “Tổng điểm trong sát hạch là bao nhiêu”.
Diệp Ngưng Băng: “Cách sát hạch này bắt nguồn từ sách cổ trong Tiên Giới nên cực kỳ khó. Tuy tổng điểm là ba ngàn năm trăm điểm nhưng chỉ cần vượt qua một trăm điểm là đỗ”.
“Thế điểm tích lũy được tính thế nào?”
“Trên ba trăm điểm thì được thưởng mười ngàn điểm tích lũy; trên ba trăm năm mươi điểm thì thưởng thêm năm mười ngàn; trên năm trăm điểm thì tiếp tục thưởng năm mươi ngàn”.
Ngô Bình cười hỏi: “Vậy nếu trên ba ngàn điểm thì sao?”
Diệp Ngưng Băng sửng sốt nói: “Vẫn chưa có người nào có trên năm trăm điểm nên đạt được ba ngàn điểm lại càng không thể. Tuy nhiên, hình như Học viện Hoàng Gia có một quy định, sau khi điểm sát hạch trên năm trăm thì cứ mỗi lần tăng năm mươi điểm thì tổng phần thưởng sẽ tăng gấp đôi”.
Ngô Bình nhướng mày: “Nói cách khác, đạt được kết quả năm trăm năm mươi thì có thể lấy được một triệu một trăm hai ngươi ngàn điểm tích lũy Hoàng gia?”
Diệp Ngưng Băng gật đầu: “Đúng thế, nếu thành tích sát hạch của anh đạt đến sáu trăm điểm thì điểm tích lũy là hai triệu hai trăm bốn mươi ngàn”.
Mắt Ngô Bình sáng rực: “Điểm tích lũy mấy triệu chắc là có thể đổi được không ít đồ”.
“Đúng thế, lúc đầu tôi cũng từng đi đổi, tôi đổi một món pháp khí thời kỳ thượng cổ, uy lực khá mạnh, chỉ dùng một ngàn năm trăm điểm tích lũy”.
Ngô Bình cảm thấy có hứng thú, hỏi cô ấy: “Bên trong có đồ tốt gì thế?”
Diệp Ngưng Băng nói: “Điểm tích lũy của tôi không nhiều nên chỉ có thể đi vào Hạ Tam Khố. Thượng Khố có cái, Hạ Khố có chín cái, Thánh Khố có một. Chỉ điểm tích lũy nhiều mới có thể tiến vào Thượng Tam Khố. Còn Hoàng Khố thì có lẽ hoàng gia không muốn người ta lấy được vật phẩm trong quy đổi nên đã đặt ra ngưỡng điểm rất cao, chỉ những người có hơn một trăm ngàn điểm mới có thể vào”.
Ngô Bình chớp mắt: “Nói thế chỉ cần trên năm trăm điểm là có thể đi vào”.
Diệp Ngưng Băng thở dài: “Tôi chỉ có được mười ngàn điểm tích lũy, chỉ có thể đến Hạ Khố. Mặc dù đồ ở Hạ Khố cũng ổn nhưng không thể so được với Thượng Khố”.
Ngô Bình hơi bất ngờ, cậu nghĩ với năng lực của Diệp Ngưng Băng thì sao chỉ có được mười ngàn điểm chứ?
Diệp Ngưng Băng hiểu được thắc mắc của cậu, cô ấy bất lực thở dài: “Lúc đó tôi muốn thử xem trình độ thực sự của mình nên không đi chào hỏi với bên trên, kết quả thành tích chỉ có thế thôi. Sau đó tôi đi nghe ngóng, ngay cả những thiên tài Tiên Giới đó đến, cũng rất khó lấy được điểm cao, điều này có thể có liên quan đến cách đánh giá”.
Ngô Bình bỗng nảy ra một ý, vốn dĩ còn muốn lấy được điểm cao, nhưng giờ xem ra chuyện này rất khó.
Trong lúc chờ đợi, bạn có thể đọc truyện khác hoặc Tham gia Facebook Group trò chuyện vui vẻ nha !.Tiếp tục ủng hộ Tamlinh247.com.vn ra thêm nhiều truyện mới phục vụ các bạn nha !