Cá sấu thần: “Cũng không hẳn. Thật ra trong tộc hải nhân có đến bốn gia tộc mang huyết mạch Hải Hoàng. Gia tộc nào xuất hiện con của biển trước thì gia tộc đó nắm quyền khống chế cả một thời đại”.
Ngô Bình: “Mày cứ ở mãi nơi này là đang có ý đồ gì với Hải Hoàng?”
Cá sấu thần lộ vẻ nghiêm túc: “Một ngày làm chủ nhân thì cả đời vẫn là chủ nhân! Ta ở đây đương nhiên là để bảo vệ nơi này chờ Hải Hoàng đại nhân trở về!”
Ngô Bình lộ ra vẻ mặt khinh thường: “Bảo vệ? Nếu mày trung thành như vậy thì đã không nói chuyện này cho tao biết”.
Cá sấu thần đáp: “Bởi vì người là Thánh nhân mà. Thánh nhân chính là người có lòng bao dung nhất, luôn coi trọng đại thế của Nhân tộc, thế nên để người biết cũng chẳng sao, chưa biết chừng còn giúp ích cho Hải Hoàng ấy chứ”.
Câu này không phải nịnh hót mà chính là lời thật lòng. Ngô Bình là Thánh nhân của Nhân tộc, gánh vác trách nhiệm phục hưng Nhân tộc, chỉ cần gặp được ai có tư chất tốt thì nhất định sẽ giúp đỡ.
Anh trầm ngâm giây lát, sau đó lại hỏi: “Cá sấu thần, mày vẫn giữ liên lạc với gia tộc Hải Hoàng chứ?”
Cá sấu thần: “Có, nếu không giữ liên lạc thì bọn họ sẽ không cho phép ta trấn thủ nơi này”.
Ngô Bình: “Với hiểu biết của mày về Tộc hải nhân, theo mày, liệu còn họ có chấp nhận thần phục các thế lực trên đất liền không?”
Cá sấu thần lắc đầu lia lịa: “Chắc chắn không. Tộc hải nhân chỉ thần phục Hải Hoàng. Năm xưa Tiên quốc cường thịnh là vậy mà vẫn không thể hiệu lệnh được tộc hải nhân”.
Nó ngập ngừng giây lát mới nói: “Muốn tộc hải nhân thần phục thì cách duy nhất chính là bắt Hải Hoàng của bọn họ thần phục. Chỉ cần Hải Hoàng bằng lòng quy thuận, như vậy toàn bộ tộc hải nhân đều sẽ quy thuận”.
Ngô Bình: “Mày sát hại biết bao người vô tội, vốn dĩ tao đã muốn giết mày. Nhưng mày vẫn còn chút tác dụng, tạm thời tao sẽ giữ lại cái mạng này của mày. Từ giờ, mày phải làm những việc tao sai bảo”.
Cá sấu thần: “Vâng, tiểu nhân tuân mệnh!”
Ngô Bình: “Mày cứ chờ ở đây, không được làm người khác bị thương nữa. Nếu như có tin tức về con của biển thì phải báo cáo với tao ngay lập tức. Tao sẽ gieo một cấm chế vào thân thể mày, mỗi một lời nói, hành động hay suy nghĩ của mày đều sẽ bị tao biết hết. Thế nên đừng hòng bịp tao, bằng không mày sẽ chết rất thảm đấy”.
Cá sấu thần vội vàng gật đầu: “Vâng, tiểu nhân nhất định sẽ nghe theo mệnh lệnh của Thánh nhân”.
Ngô Bình: “Ừ, mày cứ thả lỏng tinh thần, để tiếp nhận sự điều khiển của bổn Thánh”.
Ngô Bình từng tu luyện Thiên Man Kinh nên rất quen việc khống chế điều khiển các sinh linh. Chỉ lát sau, Cá sấu thần đã cảm nhận được nơi quan trọng nhất trên thân thể đã có chút biến đổi, rõ ràng nó đã bị khống chế rồi”.
Mười lăm phút sau, Ngô Bình buông tay ra, hỏi nó: “Cá sấu thần, mày có hiểu rõ tình hình trên đảo Rùa Tiên không?”
Cá sấu thần đáp: “Biết ạ, ta từng đánh nhau với nó khá nhiều lần. Con rùa biển tinh đó có lai lịch đáng gờm, chủ nhân của nó là một tu sĩ tiên đạo vô cùng đỉnh, tự xưng là Nam Hải Câu Ngao Khách. Mấy năm nay vẫn bế quan, con rùa biển tinh đó liền chiếm đảo xưng vua, hưởng thụ niềm vui nhân gian”.
Ngô Bình: “Câu Ngao Khách gì kia có tu vi gì, so với Hải Hoàng thì sao?”
Cá sấu thần: “Tất nhiên là kém hơn Hải Hoàng, sức chiến đấu cấp Đạo Tổ tất nhiên sẽ khác biệt rồi ạ”.
Ngô Bình: “Mày đi bắt con rùa biển tinh kia tới đây”.