Chẳng mấy chốc, cậu đến một cái hồ nhỏ, hồ nước ẩn nấp trong rừng rậm, xung quanh đều là cây cối dày đặc, nếu không phải ở gần nơi này thì căn bản không phát hiện ra được có hồ nước ở đây.
Ngô Bình đáp xuống trên cây, quan sát hồ nước nhỏ. Mặt hồ tĩnh lặng, thi thoảng lại có cá xuất hiện. Ngoài ra, cậu không phát hiện thêm được gì.
“Nơi này không có gì kỳ bí cả, sao lại bị người khác đánh đánh dấu trên bản đồ chứ?”
Đang lúc cậu suy nghĩ thì mặt hồ lại gợn sóng, một cánh tay trắng như ngọc vươn lên từ dưới mặt hồ, sau đó đến cánh tay thứ hai, cánh tay thứ ba, lần lượt có tám cánh tay vươn ra, bàn tay nào trông cũng rất đẹp. Thế nhưng những cánh tay đều thuộc về mọt quái vật, một con quái vật có bụng như nhện, mọc ra tám cánh tay, bên trên là đầu của một mỹ nữ.
Tay nó chống trên mặt nước như đi trên mặt đất vậy, nhanh chóng đi đến bờ hồ, sau đó nhẹ nhàng nhảy lên, đi về phía xa.
Ngô Bình trừng lớn mắt, đây là quái vật gì vậy?
“Nhện thần tám tay!”, Phương Lập lên tiếng: “Thứ này ở Thượng Cổ Đại Lục đã bị truy giết tuyệt chủng rồi, không ngờ ở cấm địa Thượng Cổ vẫn còn, đúng là khó thấy!”
Ngô Bình cảm nhận được sự tham lam trong giọng điệu của Phương Lập, cậu hỏi: “Nhện thần tám tay mà ông nói là thứ gì vậy?”
“Dị chủng Thái Cổ, là do Thần Nhận và một vị chúa tể Thượng Cổ sinh ra, tơ nhả ra rất lợi hại, đồng thời lại vô cùng cứng cáp, gần như không có thứ gì có thể cắt được nó, có thể cắt được mọi thứ, được gọi là tơ nhện thiên đao, mau đi vào hang ổ của nó, bên trong chắc chắn có rất nhiều tơ nhện. Dù chỉ lấy được một sợi tơ cũng có thể đổi được một tòa thành Thánh Cổ Đại Lục!”
Ngô Bình: “Thần Nhện Tám Tay rất lợi hại sao?”
Phương Lập “Nói chung chủ nhân mà nhìn thấy nó thì tốt nhất cứ quay đầu mà chạy”.
Ngô Bình không nói hai lời, nhảy vào trong hồ nước.
Cậu lặn xuống đáy hồ, thanh kiếm trong tay vung vẩy xung quanh. Kết quả không lâu sau, kiếm đã đụng phải thứ gì đó, lực đàn hồi mạnh mẽ đẩy ngược kiếm cậu.
Thất Tinh Long Uyên Kiếm vô cùng sắc bén mà cũng không thể cắt đứt được nó! Ngô Bình đoán, xung quanh đây chắc chắn là tơ nhện mà Thần Nhện Tám Tay nhả ra.
Vì thế cậu cẩn thận xác định, chém mấy tảng đá ngầm bên cạnh, cuộn mạng nhện thành một cuộn đường kính hơn ba mươi mét sau đó ném vào trong không gian chứa đồ.
Cậu tiếp tục tiến về trước, phát hiện hang động cao chừng nửa người. Cậu khom người đi vào hang, vừa đi vừa vung kiếm, kết quả lại phát hiện ba lớp tơ nhện, thu lấy toàn bộ.
Sau khi thông qua ba tầng phòng ngực, cậu đến được một không gian lớn hơn. Nơi này có rất nhiều xương cốt của các loại cá và thú dữ, còn có một ít kim loại, viên thủy tinh, bảo thạch… Trông có lẽ đều là Nhện Thần Tám Tay cất giữ.
Ngoài ra, bên cạnh còn có một thứ gì đó màu bạc, thô to như thùng nước. Thứ này chạm vào thì rất cứng, nhìn kỹ thì là do tơ nhện cuộn lại, ít nhất cũng mấy trăm cân!
Phương Lập kinh ngạc thốt lên: “Chủ nhân, đây chính là tơ nhện thiên đao! Trời đất, nhiều vậy sao!”
Ngô Bình cất lấy cuộn tơ kia, quay người đi ra ngoài.
Ngay lúc này, Thần Nhện Tám Tay đang nhảy xuống nước, nhanh chóng bơi xuống đáy hồ.
Ngô Bình cảm nhận được dòng nước dao động, lập tức đi sát bờ hồ, đồng thời sử dụng năng lực Thái Cổ Ma Điệp, hóa thành một luồng sương mù mờ ảo.
Ngô Bình vừa ra khỏi mặt nước đã cảm nhận được tiếng thét gào truyền lên từ dưới nước, cậu không nói gì chớp mắt đã biến mất tại chỗ!
Điên cuồng chạy cả nghìn dặm, cậu mới dừng lại trên một gốc cây.
Phương Lập: “Chủ nhân thủ đoạn hay thật, vậy mà lại lấy được nhiều tơ nhện thiên đạo như vậy”.
Ngô Bình: “Loại tơ nhện này có tác dụng gì?”
Phương Lập cười nói: “Tác dụng rất nhiều, dùng nhiều nhất chính là cắt gọt. Có người từng dùng mười sợi tơ thiên đao gộp thành một cây, tôi luyện thành một phi tơ tiên đao dài ba nghìn mét. Kết quả người kia tung hoành cả trăm năm, mỗi lần đụng độ với kẻ địch đều ra tay, mặc kệ có bao nhiêu người cũng bị ông ta giết sạch không chừa ai”.
Ngô Bình hỏi: “Mười sợi tơ nhện thiên đao trong tay người kia cộng lại thì nặng bao nhiêu?”
Phương Lập: “Ba cân hai! Đó là do tên đó may mắn, nếu không có đến mười kiếp cũng không gom được nhiều tơ nhện thiên đao được như vậy, huống chi là đến ba nghìn mét tơ nhện!”
“Đúng rồi chủ nhân! Tơ nhện càng dài, giá cả càng cao, ví dụ như tơ nhện dài một trượng thì khoảng ba mươi nghìn thánh thủ. Nhưng nếu là tơ nhện thiên đao thì ít nhất cũng phải một triệu thánh thủ!”
Ngô Bình biết thánh thủ có lẽ là tiền tệ ở Thánh Cổ Đại Lục, cậu hỏi: “Giá trị của thánh thủ thế nào? Một thánh thủ có thể mua được gì?”
Phương Lập cười nói: “Giá trị của thánh thủ rất mạnh, nên người bình thường đều dùng linh thủ, một nghìn linh thủ có thể đổi một tinh thủ, hai trăm tinh thủ mới đổi được một thánh thủ! Trong một vài thành lớn ở Thánh Cổ Đại Lục, sân viện lớn ở khu vực trung tâm cũng chỉ trị giá năm sáu mươi triệu linh thủ, cũng chỉ tương đương khoảng hai ba mươi thánh thủ!”
Ngô Bình kinh ngạc, nói vậy, giá trị của thánh thủ quả thực rất đáng sợ!
Phương Lập: “Mấy tơ nhện thiên đao này của chủ nhân, nhất định đừng để người ngoài nhìn thấy, nếu không rất dễ dẫn đến tai họa!”
Ngô Bình hỏi: “Loại tơ nhện này rất kiên cố, phải làm sao mới cắt được nó?”
Phương Lập: “Đóng băng. Ở trạng thái đóng băng, tơ nhện thiên đao sẽ rất giòn, một nhát là sẽ gãy. Nhưng kiểu đóng băng này phải là trạng thái cực lạnh, đóng băng thông thường sẽ không có tác dụng”.
Ngô Bình bắt đầu thử nghiệm, cậu lấy xuống một sợi tơ thiên đao. Loại tơ nhện này rất dài, cuối cùng dài đến hơn một nghìn năm trăm mét.
Cậu sử dụng một loại bí thuật, nhiệt độ đầu ngón tay giảm xuống nhanh chóng, đến nhiệt độ thấp nhất, sau khi tơ nhện thiên đao bị đóng băng, cậu nhẹ nhàng làm gãy nó.
Cứ như vậy, cậu dùng cách đóng băng, chế tạo ra một trăm sợi tơ nhện có độ dài chừng năm trăm trượng. Tiếp đó, cậu thử điều khiển tơ nhện.