Mục lục
Thần y thấu thị - Tinh Nhan (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nhưng tiền mà đối phương thanh toán là tiền đạo tôn, bản chất của tiền đạo là bùa, là do Đạo Quân hoặc Đại Đạo Quân làm ra, còn Đạo Tổ thường chẳng thèm chế tạo tiền đạo.

Tiền đạo tôn là bùa mà cường giả cấp Đạo Tôn đích thân tạo ra, sau đó được lưu trữ trong một kim loại đặc biệt để tạo ra tiền. Trên thị trường, một tiền đạo tôn có thể đổi được năm mươi đến một trăm nghìn tiền đạo, giá cả dao động rất lớn. Trước mắt, tỷ giá đối hoái trên thị trường đại khái là tám mươi nghìn tiền đạo có thể đổi lấy một tiền đạo tôn, mười hai nghìn ba trăm tỷ tiền đạo có thể đổi lấy một trăm năm mươi ba triệu bảy trăm năm mươi nghìn tiền đạo tôn.

Đương nhiên trên tiền đạo tôn còn có tiền kỷ nguyên cấp bậc cao hơn. Tiền kỷ nguyên có thể sử dụng ở các kỷ nguyên khác nhau, ví dụ như kỷ nguyên này diệt vong, vậy thì tiền kỷ nguyên trong tay bạn đến kỷ nguyên tiếp theo vẫn có sức mua như cũ.

Bán xong một huy hiệu, Ngô Bình đang định đấu giá cái thứ hai, đột nhiên một thông báo rơi vào tầm mắt anh.

“Anh bạn, không biết anh còn huy hiệu không? Nếu như còn, tôi muốn mua hai cái với giá một trăm sáu mươi triệu tiền đạo tôn!”

Ngô Bình suy nghĩ một lúc rồi trả lời lại: “Muốn mua, có thể đấu giá”.

Đối phương trả lời: “Như vậy dễ bị người ta nhắm vào. Tôi có thể nâng giá cao hơn một chút, một trăm bảy mươi triệu thì thế nào?”

Ngô Bình trầm ngâm một lát rồi nói: “Được thôi”.

Rất nhanh sau đó, mạng tiên đã chuyển hai huy hiệu đi, đồng thời tài khoản của anh đã hơn ba trăm bốn mươi triệu tiền đạo tôn”.

Nếu như huy chương này không bán được, quá hạn sẽ không còn giá trị, Ngô Bình tiếp tục bán đấu giá cái thứ tư.

Lần này giá cả đạt đến một trăm sáu mươi ba triệu tiền đạo tôn. Cái thứ năm, thứ sáu tiếp theo đó bán được với giá một trăm bảy mươi triệu tiền đạo tôn và một trăm bảy mươi ba triệu sáu trăm nghìn tiền đạo tôn.

Cuối cùng, sáu cái huy hiệu thu được hơn một tỷ tiền đạo tôn, cũng coi như là lời được một khoản.

Anh vừa bán hết huy hiệu thì thấy phía dưới xuất hiện một thành phố cực lớn. Anh đáp xuống trước cổng thành, cổng thành không có ai canh gác, anh bước vào trong.

Anh vừa vào thành thì từ bên cạnh có một người thanh niên đội mũ đen đi qua, miệng cắn một nhánh cỏ, mặc quần áo xám, trên mặt mang theo ý cười.

“Công tử, anh đến thành U Tuyền lần đầu sao?”

Ngô Bình: “Đúng, lần đầu”.

Người này cười nói: “Công tử, tôi khá rõ về nơi này, nếu như anh muốn đi đâu, muốn làm gì, tôi cũng có thể giúp anh. Nếu như công tử cảm thấy tôi làm tốt, có thể thưởng cho tôi ít tiền sau khi làm xong việc”.

Ngô Bình đến một nơi, điều anh muốn trải nghiệm đầu tiên đương nhiên là đồ ăn ngon nơi đó, anh bèn hỏi: “Tiệm ăn ngon nhất của Thành U Tuyền này ở đâu?”

Người thanh niên cười nói: “Tiệm ăn ngon khá nhiều, gần đâu cũng có một quán, chỉ là đồ ăn hơi đắt một chút”.

Ngô Bình: “Đắt cũng không sao, cậu đưa tôi đi”.

“Vâng!”

Người thanh niên vừa dẫn đường vừa tự giới thiệu, anh ta tên là Chu Tiểu Hắc, sinh ra và lớn lên ở ngoại thành U Tuyền, hiện đang chạy việc vặt cho người khác kiếm ít tiền tiêu vặt.

Hai người đến một quán ăn, Chu Tiểu Hắc đi vào nói: “Phục vụ, có khách quý tới, còn không mau ra phục vụ?”


Một người con trai mặc áo gấm vội vàng ra nghênh đón, anh ta vừa nhìn thấy Ngô Bình thì đã biết lai lịch không tầm thường, anh ta khom người lại rồi nói: “Công tử, mời anh lên phòng vip trên tầng!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK