Mục lục
Thần y thấu thị - Tinh Nhan (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Nơi đó gọi là thị trấn Thanh Thạch, là nơi giao nhau giữa tỉnh K, Giang Bắc và Giang Tả. Chú cúp máy đây, có gì chú sẽ gọi lại", Đường Minh Huy đáp.

Sau khi Đường Minh Huy cúp điện thoại, Ngô Bình lập tức dừng xe bên đường, nhanh chóng tận dụng mạng lưới tình báo của Thiên Long để tìm hiểu rõ tình hình của thị trấn Thanh Thạch.

Nơi này quả thực không hề đơn giản. Chỉ là một thị trấn nhỏ mà lại tồn tại một gia tộc nổi danh về võ học, gọi là nhà họ Thạch. Người nhà này mặc dù đa số sinh sống ở bên ngoài nhưng số còn ở lại trấn cũng không ít. Người nhà này hống hách lộng hành, độc chiếm khu mỏ, lâm trường. Cũng bởi thế lực nhà họ Thạch quá mạnh nên chính quyền địa phương cũng không dám đụng tới.

Nhà họ Thạch là một trong ba gia tộc giàu nhất Giang Bắc. Sở dĩ luôn có người nhà này ở lại trấn Thanh Thạch là bởi nơi đây có một mỏ khoáng sản rất lớn, trữ lượng còn lại lên tới hơn năm mươi triệu tấn, giá trên thị trường vào khoảng gần hai chục tỷ. Năm xưa, nhà họ Thạch dùng có mấy triệu tệ để mua lại cả khu mỏ này, giờ sản lượng của nó đã lên tới hàng triệu tấn một năm, đem lại thu nhập hàng tỷ tệ.

Ngô Bình đã thử gọi vào điện thoại của Đường Tử Di nhưng đều không được. Anh không thể chần chừ thêm nên lập tức mở định vị, lái xe đến trấn Thanh Thạch. Lộ trình trên màn hình định vị đã hiện ra, vị trí của anh còn cách trấn Thanh Thạch khoảng 325 kilomet!

Lúc đó đã là mười giờ tối, Ngô Bình lái xe nhanh nhất có thể. Anh đi lên đường cao tốc, tăng tốc lên tới ba trăm kilomet. Chiếc xe của anh phóng đi như một tia chớp.

Đoạn đường trên cao tốc dài khoảng 270 kilomet, vậy mà Ngô Bình chưa tới một tiếng đã đi hết. Sau đó anh đi vào đường nhỏ, nửa tiếng nữa trôi qua là anh chỉ còn cách trấn Thanh Thạch mười mấy kilomet.

Có điều, tự nhiên trời đổ mưa xối cả nên đoạn đường phía trước bị sạt lở, không thể nào đi tiếp.

Nhưng Ngô Bình không có thời gian để đi đường vòng. Tay phải anh cầm móc kéo chiếc xe rồi dùng lực đột ngột, chiếc xe nặng hai tấn cứ thế bị anh nhấc lên. Đá và cát đằng sau bay mù mịt, còn anh thì đi băng băng qua khu vực sạt lở. Sau khi đến khu đất bằng, anh mới đặt chiếc xe xuống, tiếp tục lái xe như bay.

Nếu cảnh tượng này có người nhìn thấy chắc sẽ sợ vỡ mật! Cũng may ở xung quanh đây đường bị phong toả nên không có xe nào khác đi qua.

Đoạn đường phía sau cũng chẳng có xe nên anh có thể phóng với tốc độ nhanh nhất, chẳng mấy chốc đã đến trấn Thanh Thạch.

Trấn Thanh Thạch là một thị trấn lớn, có khoảng hơn mười nghìn dân. Trên đường các cửa hàng mọc lên san sát. Giờ đã sắp mười hai giờ đêm mà trên đường phố vẫn còn sáng đèn.

Ngô Bình lái xe rồi đỗ lại ở một quán ăn đêm. Anh xuống xe, đưa cho ông chủ quán một điếu thuốc rồi cười nói: “Ông chủ, cho tôi vài món lên đây”.

Ông chủ quán nhận lấy điếu thuốc, hỏi: “Cậu muốn ăn gì?”

Ngô Bình chọn đại vài món, sau đó hỏi tiếp: “Ông chủ, nghe họ hàng tôi nói dạo này trong trấn mới bắt được một đại mỹ nhân, ông có nghe nói không?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK