Trông thấy bộ xương thú ấy, Ngô Bình lập tức dán chặt mắt vào ngay. Anh đi tới đó thì thấy chủ hàng là một bà lão mặt đầy nếp nhăn đang ngồi hút thuốc, đôi mắt bà ấy nhoè nhoẹt, trông rất già nua.
Ngô Bình hỏi: “Bà ơi, đây là xương thú ạ?”
Bà lão nhả thuốc ra rồi gật đầu nói: “Đây là thứ mà Vu sư ở chỗ tôi truyền thừa nhiều đời rồi, giờ Vu sư đã chất nên không còn ai thừa kế nữa, tôi mới mang đi bán”.
Ngô Bình: “Bà định bán bao nhiêu?”
Bà lão: “Người trong thôn bảo dưới 200 triệu thì không được bán. Tuy tôi biết giá đấy hơi cao, nhưng thôn tôi đông người nên đành vậy”.
Ngô Bình cầm xương thú lên xem thì thấy mặt ngoài của nó có phù văn màu lam nằm rải rác trên cả đốt xương. Với kinh nghiệm của anh thì chắc đây là sức mạnh phong ấn trong bộ xương, hình như dùng để bày đại trận.
“Bà ơi, đây chỉ là đốt xương thôi chứ không luyện thuốc được, 200 triệu thì hơi đắt. Thế này đi, nếu bà đồng ý thì cháu sẽ trả 150 triệu”.
Bà lão ngẫm nghĩ rồi nói: “Được rồi, 150 triệu cũng được, nhưng tôi chỉ lấy tiền mặt thôi”.
Ngô Bình: “Cháu có tiền mặt, nhưng là tiền Tiên. Một tiền Tiên bằng 10 đến 20 triệu tiền mình, bà lấy tiền Tiên được không? Nếu bà bán được giá thì khéo đổi được 300 triệu đấy”.
Tuy bà lão đã già nhưng đầu óc vẫn nhanh nhạy, bà ấy cười nói: “Được”.
Ngô Bình lấy tiền Tiên ra trả cho bà lão, có hai người ngồi cạnh bà ấy cầm tiền kiểm tra, khi thấy không có vấn đề gì thì mới đưa đồ cho Ngô Bình.
Ngô Bình cất xương thú đi rồi đi chọn linh dược tiếp. Nhưng anh vừa đi được vài bước thì người đàn ông muốn mua Kim Tinh Ngọc Chi lúc trước đã nhảy ra. Lần này, ông ta dẫn theo hai tu sĩ có khí tức rất mạnh, ba bọn họ vây quanh Ngô Bình, không cho anh cơ hội chạy thoát.
Người đàn ông cười nói: “Này, tôi có chuyện muốn nói với cậu, chúng ta ra sau tảng đá kia nói chuyện nhé”.
Ngô Bình thờ ơ đáp: “Được thôi”.
Người đàn ông ngẩn ra, cứ tưởng Ngô Bình sẽ không chịu và họ phải dùng thủ đoạn để khống chế anh lôi ra sau tảng đá, sau đó cướp hết bảo bối và tiền Tiên của anh rồi mới xử lý anh.
Ông ta vẫn luôn theo sát Ngô Bình nên biết anh dùng tiền Tiên để mua hàng, hơn nữa đã mua được không ít đồ. Ông ta chắn chắn Ngô Bình là một con cá lớn nên đã gọi thêm hai cao thủ giỏi hơn mình đến để đối phó anh.
Ngô Bình bảo Hoa Kiến Thành ở đây chờ mình, còn anh thì đi theo ba người kia ra sau tảng đá. Tảng đá này rất cao, vừa hay có thể che mắt được mọi người ở bên ngoài.
Đến đây rồi, Ngô Bình mới nhìn thấy có mấy bộ xương trắng ở dưới đất, không rõ những người đã chết bao lâu, có lẽ họ cũng bị giết hại khi tham gia buổi giao dịch.
Người đàn ông lạnh giọng nói: “Cậu mau đưa Kim Tinh Ngọc Chi cho tôi”.
Ngô Bình: “Được, nhưng ông chuẩn bị đủ tiền chưa? Tôi không giảm giá đâu”.
Một người khác đứng cạnh người đàn ông hừ nói: “Phí lời với nó làm gì, giết luôn đi”.
Dứt lời, hắn chộp vào vai Ngô Bình, bàn tay hắn có một tầng hắc khí, rõ ràng hắn đã luyện Thiết Sa Chưởng, chưởng này của hắn có thể đập vỡ đá, chặt đứt sắt và đập chết một con trâu.
Ngô Bình lách người sang một bên rồi bắt lấy cổ tay của người đó, một tiếng rắc vang lên, anh đã bẻ gãy cổ tay hắn rồi còn bồi thêm một cú đá vào cổ họng hắn.
Tên đó bị đá gãy cổ ngay lập tức, một tên khác thấy thế thì định ra tay, nhưng Ngô Bình đã nhanh hơn một bước, anh điểm vào người hắn ta, hắn ngã xuống đất, tất cả các lỗ trên người đều chảy máu.
Người đàn ông ngẩn ra, mặt tái nhợt, toàn thân run rẩy, ông ta lùi lại rồi run giọng nói: “Tôi…”
Chát!