Mục lục
Thần y thấu thị - Tinh Nhan (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ngô Bình: “Rồng cũng giống người, gan là nơi giải độc nên nơi này sẽ tích tụ độc tố, phải làm sạch nó, nếu không không chỉ ảnh hưởng đến khẩu vị mà ăn nhiều sẽ bị trúng độc”.

Tử Phi: “Hóa ra còn chú trọng như thế nữa à”.

Ngô Bình vừa luộc gan rồng vừa lấy chân phượng hoàng ra, cắt thành từng miếng rồi bỏ vào trong nồi đất, sau đó cho nguyên liệu vào hầm.

Tử Phi: “Cái này cũng là giải độc sao?”

Ngô Bình: “Đây là dược thiện, dược thiện và tác dụng không mạnh bằng đan dược nhưng nếu chuẩn bị tốt thì công hiệu có thể không kém hơn đan dược. Chân phượng hoàng này là vũ khí của phượng hoàng, có chứa tinh hoa cả người của phượng hoàng, ăn nó có thể cường gân tráng cốt”.

Anh vừa nấu vừa hỏi Tử Phi: “Quản gia Lý lúc nãy là do cô của em sắp xếp à?”

Tử Phi gật đầu: “Em đã sống cùng cô từ nhỏ rồi, tình cảm của hai cô cháu rất tốt. Cô em là vợ hai của nhà họ Ngụy, sinh được một cô con gái, tên là Linh Phong. Căn nhà này là quà cô tặng lúc em lên mười lăm”.

Ngô Bình cười nói: “Hình như nhà họ Ngụy này cũng có địa vị, nếu không cũng sẽ không khiến cô của cô cam tâm tình nguyện làm lẻ”.

Tử Phi: “Đúng thế, nhà họ Ngụy đúng là rất có thế lực. Gia chủ của nhà họ Ngụy là trưởng lão giữ chức vụ trọng yếu trong Thiên Đạo Môn, ngoài ra nhà họ Ngụy còn nắm quyền Ngụy Quốc. Thế lực của Ngụy Quốc rất lớn, kiểm soát mấy mươi nước nhỏ xung quanh và vài trăm tông môn”.

Ngô Bình không biết quá nhiều về Thiên Đạo Môn, anh hỏi: “Gia chủ nhà họ Ngụy ở tu vi cảnh giới nào?”

Tử Phi nói: “Nghe cô em nói, trưởng lão Ngụy đã là Bán Bộ Kim Tiên, tu vi được xem là khá cao trong các trưởng lão then chốt”.

Ngô Bình: “Bán Bộ Kim Tiên sao? Đúng là rất mạnh”.

Lúc này gan rồng sắp luộc xong rồi, Ngô Bình quan sát rồi lấy dao cắt thành miếng nhỏ, sau đó bày lên đĩa, tổng cộng có bốn đĩa

Tử Phi chép miệng, cô ấy gắp một miếng nhỏ bỏ vào miệng, chỉ cảm thấy mùi vị khá tươi ngon, hơn nữa tinh khí chân long nồng đậm đi vào cơ thể khiến cô ấy cảm thấy rất dễ chịu.

Cô ấy ngạc nhiên nói: “Gan rồng trước đây em ăn là giả sao? Sao lại không ngon bằng của anh chứ?”

Ngô Bình: “Gan rồng đã thuộc phạm vi của thuốc rồi, em bảo đầu bếp chuyên nấu ăn xử lý, dĩ nhiên đầu bếp bình thường không thể phát huy được hiệu quả thuốc của nó rồi, còn anh là thầy luyện đan, có thể phát huy toàn bộ hiệu quả thuốc và vị ngon của gan rồng”.

Tử Phi cầm lấy đôi đũa, gắp vài cái đã hết sạch gan rồng trong đĩa. Ăn xong, cô ấy mới nói: “Thôi xong, em ăn hết ba lạng gan rồng rồi, sẽ không bị nổ mà chết chứ?”

Ngô Bình bật cười: “Bây giờ em có cảm thấy khó chịu không?”

Tử Phi lắc đầu: “Không có, hơn nữa còn muốn ăn cơ”.

Ngô Bình lại đưa thêm một đĩa sang cho cô ấy: “Ăn đi, không sao đâu. Em nói Thiên Tiên chỉ có thể ăn một lạng, đó là vì độc tố chưa được làm sạch, gan rồng không xử lý tốt nên họ cũng không dám ăn quá nhiều, nếu không dễ trúng độc. Còn anh đã xử lý gan rồng rất kỹ rồi, dù em có ăn nửa cân cũng không sao, sẽ không gây hại cho cơ thể”.

Lúc này Tử Phi mới thở phào: “Vậy em không khách sáo nữa”.

Một lúc sau cô ấy đã xử lý sạch sẽ đĩa gan rồng thứ hai.


Ngô Bình cũng không có quấy rầy, chỉ là gắp một miếng thật lớn, cho vào miệng nhai, nuốt xuống có lẽ miếng này hơn ba lượng.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK