Dứt lời, anh bèn đấm một cú vào không trung. Không khí liền xuất hiện một quyền ấn, kỳ diệu vô cùng.
Vì tò mò, Triệu Thiên Lạc bèn đưa tay sờ thử. Một tiếng “bùm” vang lên, có một luồng sức mạnh cực lớn xâm nhập cơ thể khiến Triệu Thiên Lạc không kịp đánh trả, thế là cậu ta bị nổ văng ra.
Triệu Thiên Lạc lăn lóc ngã xuống hồ. Đến khi chật vật bò dậy, ánh mắt cậu ta nhìn Ngô Bình đã ngập tràn kính sợ.
“Đây là công phu gì vậy, cậu chủ?”
“Quyền ấn”, Ngô Bình đáp: “Khi chúng ta giao đấu, nếu tôi muốn giết cậu thì cậu đã chết từ lâu rồi”.
Triệu Thiên Lạc cảm thán: “Trước đây tôi còn nghĩ mình vô địch thiên hạ. Bây giờ xem ra tôi còn kém anh cả trăm nghìn dặm”.
Ngô Bình nói: “Ý nghĩa võ học của cậu rất thú vị. Tôi có thể dùng ý nghĩa Chấn Ấn để trao đổi với cậu”.
Triệu Thiên Lạc sững sờ, vội nói: “Nếu anh muốn học, tôi nói cho anh biết là được rồi mà”.
Ngô Bình bảo: “Cậu là người của tôi. Tôi không thể lấy miễn phí đồ của cậu”.
Ngay sau đó, Triệu Thiên Lạc thuật lại hai năm rõ mười về ý nghĩa võ học trong ký ức. Ngô Bình là đại tông sư võ học, nghe qua một lần, nghiền ngẫm chốc lát đã hiểu ra nguyên lý trong đó.
Ý nghĩa này tên là “ý nghĩa Tuyệt Đối”. Anh vừa học vừa thực hành, chẳng bao lâu sau đã nắm vững.
Cái gọi là ý nghĩa Tuyệt Đối, tương ứng với sức mạnh tuyệt đối. Sức mạnh tuyệt đối có ba tầng cảnh giới. Tầng thứ nhất là khống chế sức mạnh của đối phương và đánh bật nó về. Tầng thứ hai đã đồng hoá sức mạnh của đối phương, biến nó thành sức mạnh của mình, biến ngoại lực thành lực mình. Tầng thứ ba còn lợi hại hơn, có thể hình thành khu vực tuyệt đối ở xung quanh. Trong khu vực tuyệt đối, người thi triển gần như là vô địch.
Sau khi hiểu rõ về ý nghĩa Tuyệt Đối, Ngô Bình bèn giảng lại cho Triệu Thiên Lạc. Tuy Triệu Thiên Lạc thức tỉnh sức mạnh của tổ tiên, nhưng cậu ta lại không có đủ trí tuệ của tổ tiên nhà họ Triệu, muốn hiểu được nó cần một khoảng thời gian rất dài. Nay Ngô Bình giảng giải một lần cho Triệu Thiên Lạc nghe, cậu ta lập tức thông suốt, thu hoạch cực lớn.
Triệu Thiên Lạc lại thêm phần bội phục Ngô Bình: “Cậu chủ, xem ra trong thời gian ngắn tôi chỉ có thể lĩnh ngộ tầng ý nghĩa đầu tiên”.
Ngô Bình đáp: “Không vội. Một thời gian nữa, tôi sẽ đến học viện Võ Đạo làm thầy hướng dẫn. Đến lúc ấy, cậu hãy đi theo tôi và học hỏi. Tôi sẽ dìu dắt cậu trở thành kẻ mạnh!”
Đôi mắt Triệu Thiên Lạc rực sáng: “Cảm ơn sự dẫn dắt của cậu chủ!”
“Cậu tự mình nghiền ngẫm trước đi”.
Triệu Thiên Lạc lui xuống. Ngô Bình thì đi một vòng khu ngoại ô của ngoại viện Thục Sơn. lúc này, Lỗ Mộc Trực đang dẫn một đám người đến đo đạc. Họ vừa đo vừa vẽ.
Không thể không nói, trong ngành kiến trúc này, gia tộc Thần Công quả thật rất chuyên nghiệp. Sau khi xem bản vẽ phác thảo, anh hài lòng vô cùng, bèn cười bảo: “Ông Lỗ, cứ làm theo bản phác thảo nhé”.
Lỗ Mộc Trực đáp: “Sắp tới, người của tôi sẽ mất khoảng mười ngày để hoàn thành phần móng và phủ xanh. Sau đó cung điện sẽ được chuyển đến đây”.
Ngô Bình nói: “Vất vả cho ông rồi!”
Sau đó anh lại đưa ra một số ý tưởng và bàn bạc với Lỗ Mộc Trực, cái nào dùng được thì dùng, không dùng được thì làm theo thiết kế ban đầu của Lỗ Mộc Trực.
Ngô Bình dạo một vòng quanh công trường, về đến nhà thì trời đã tối.