Mục lục
Thần y thấu thị - Tinh Nhan (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Vũ Văn Thiên Đô cau mày: “Anh Ngô, anh không tin tôi à?”

Ngô Bình: “Tôi chưa bao giờ tin anh cả”.

Vũ Văn Thiên Đô thở dài nói: “Nếu vậy thì tôi xin phép! Nhưng tôi vẫn muốn nhắc anh một câu, Hoàng Lang đang ở Hải Thành, anh ta đang đi truy sát những người có vận khí lớn giống anh nên anh phải cẩn thận đấy”.

Vũ Văn Thiên Đô đi rồi, Ngô Bình lại về viện, không hề bận tâm đến chuyện hắn nói.

Ngay lúc này, trên bãi cát ráp Hải Thành, có một người đàn ông đi chân trần, sử dụng kiếm lực mạnh mẽ để điều khiển nước biển trong phạm vi năm trăm số.

Cá dưới nước liên tục ngoi lên, nhưng con nào cũng bơi ngửa, chứng tỏ người này đang dùng nước biển để luyện công.

Đột nhiên gã ngoảnh lại nói: “Vũ Văn Thiên Đô, cậu đến đây làm gì?”

Vũ Văn Thiên Đô vội vã đi tới rồi hành lễ nói: “Hoàng sư huynh, em vừa nhận được một tin xấu nên phải tới báo ngay cho anh”.

Hoàng Lang: “Tin xấu gì? Nói nghe coi”.

Vũ Văn Thiên Đô: “Có một thiên kiêu ở Hải Thành vốn là thiên tài của kiếm phái Thục Sơn, về sau khi môn phái không còn nữa thì lại gia nhập Thiên Địa Kiếm Tông. Người này có thực lực rất mạnh, em đã từng thua dưới tay anh ta, thậm chí còn không đỡ nổi một chiêu! Trong khi anh ta mới là Địa Tiên thôi”.

Mắt Hoàng Lang loé lên tia lạnh lẽo, gã nói: “Thực lực của người đó thế nào thì liên quan gì đến tôi? Đó có phải người của Vạn Kiếm Môn đâu”.

Vũ Văn Thiên Đô: “Hoàng sư huynh, em nghe nói hình như người này chuẩn bị gây bất lợi cho anh”.

Hoàng Lang cười lạnh: “Gây bất lợi cho tôi? Hừ, người muốn giết tôi đều chết cả rồi, người đó cũng không ngoại lệ”.

Vũ Văn Thiên Đô: “Hoàng sư huynh, em đã nghe ngóng về vị trí của anh ta, hay là chúng ta đế giết anh ta trước để phòng hậu hoạ ạ?”

Hoàng Lang trầm mặc một lát rồi nói: “Tôi việc gì phải đi giết ai chỉ vì vài lời nói của cậu? Vũ Văn Thiên Đô, hay đây là âm mưu của cậu đấy?”

Vũ Văn Thiên Đô cười trừ: “Em nào dám! Nếu sư huynh không tin thì chúng ta đi là biết ngay thôi, người đó ngông lắm, anh phải gặp thì mới biết được”.

Hoàng Lang cau mày rồi cười lạnh nói: “Người không động đến ta thì ta cũng không liên quan đến người. Nếu người đó muốn đối phó với tôi thì chẳng có gì để nói cả, đi, đến gặp coi sao”.

Bọn họ đi đến gần bệnh viện, Vũ Văn Thiên Đô tỏ vẻ thâm độc rồi nói: “Hoàng sư huynh, anh chỉ cần chém một kiếm vào bệnh viện này là anh ta sẽ xuất hiện ngay”.

Vũ Văn Thiên Đô biết vợ của Ngô Bình đang chờ sinh ở đây, Hoàng Lang mà làm gì bệnh viện thì anh sẽ không để yên. Đến lúc đó, ai trong số họ chết cũng đều là chuyện vui với hắn.

Hoàng Lang hừ lạnh một tiếng rồi dựng tay làm kiếm, sau đó chém đến bệnh viện. Với gã mà nói thì tính mạng của người bình thường không đáng coi trọng, người trong viện chết cũng chẳng sao cả. Dẫu sao, người tu hành cũng sẽ không đến nơi này, hầu hết toàn người bình thường thôi.

Ngay khi Hoàng Lang chém đường kiếm ấy xuống, Vũ Văn Thiên Đô đã rút lui.

Một tia lửa lao ra từ trong một phòng bệnh, đường kiếm mà Hoàng Lang chém ra vừa chạm vào tia lửa ấy thì đã tan biến ngay. Gã cũng phải sững sờ vì sức mạnh ấy.

Một bóng người bay lên trên cao, đó chính là Ngô Bình, ánh mắt anh chứa đầy sát khí: “Đáng chết!”

Hoàng Lang cười lạnh nói: “Cậu là Ngô Bình đúng không? Tuy thực lực cũng khá, nhưng tiếc là cảnh giới quá thấp, cậu không đọ được với tôi đâu”.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK