Buổi chiều họ đi dạo lòng vòng xung quanh , đang định đi ăn tối thì có người ghé thăm. Cậu vừa mở cửa thì thấy Kiều Bách Niên và Kiều Tuấn Tài đứng ở cửa, theo sau là hai đàn em.
Ngô Bình chau mày: “Bang chủ Kiều, ông có việc gì sao?”
Kiều Bách Niên liền nói: “Cậu em, tôi không có ý gì khác, vừa hay đến giờ cơm, tôi đã đặt khách sạn một bàn tiệc, nhân đây thay mặt con trai Tuấn Tài của tôi tạ lỗi, hi vọng cậu em có thể nể mặt”.
Ngô Bình thấy vậy cũng không tức giận, suy nghĩ rồi nói với Ngô Đại Hưng: “Bố, chúng ta đi ăn cơm thôi”.
Kiều Bách Niên thấy bố mẹ của Ngô Bình cũng có ở đó thì càng khách sáo hơn, nói: “Đúng vậy, hai bác Ngô, xin hai người nhất định phải nể mặt tôi”.
Ngô Đại Hưng không quan tâm nhiều, có người mời ăn cơm mà không đi thì phí, thế là cả nhà họ cùng Kiều Bách Niên đến tầng chín của khách sạn, đây là nơi tổ chức tiệc tùng sang trọng của khách sạn, thực phẩm và rượu được phục vụ đều là hàng thượng đẳng, một bàn tiệc bình thường cũng phải mất mấy chục ngàn, thậm chí là trăm mấy chục ngàn.
Mọi người đều ngồi xuống, Kiều Tuấn Tài đích thân rót rượu cho Ngô Bình, mỉm cười, nói: “Cậu Ngô, cậu người lớn rộng lượng, bỏ qua cho sự vô lễ trước đây của tôi nhé”.
Ngô Bình “ừ” một tiếng rồi nói: “Chuyện đã qua rồi, không cần nhắc lại nữa”.
Kiều Bách Niên uống hai ly rượu rồi nói về phong cảnh của thành Tây Hải, còn nói ngày mai phải cùng vợ chồng Ngô Đại Hưng đi thăm hết các điểm du lịch.
Ngô Bình biết rất rõ, Kiều Bách Niên đến mời họ ăn cơm thì nhất định là có mục đích, thế nên cậu hỏi: “Bang chủ Kiều có chuyện gì xin cứ nói thẳng”.
Kiều Bách Niên cười ha ha rồi nói: “Cậu em đúng là nhanh lẹ, thôi được, thật ra tôi đến đây là vì muốn học hỏi cậu em về vấn đề tu hành”.
Ông ta vừa nói thì Ngô Bình đã biết, cậu nói: “Trước đó tôi đã từng nói với ông rồi, việc tu hành của ông có vấn đề, có phải mỗi lúc luyện công cơ thể đều có cảm giác nở ra như sắp nổ tung tới nơi, cảm giác khủng khiếp đó khiến ông không thể tu luyện quá lâu, vì vậy nên tu vi cũng dừng lại, không tiến bộ được”.
Kiều Bách Niên vô cùng kinh ngạc, liên tục gật đầu: “Không sai, đúng là như thế. Cậu em, vậy cậu có cách gì giúp tôi khắc phục không?”
Ngô Bình: “Cũng không có gì khó. Tôi dạy ông một đoạn bí chú, lúc ông tu luyện thì niệm thầm trong bụng là được”.
Kiều Bách Niên vui mừng: “Thật vậy sao?”
Ngô Bình liền dạy cho ông ta một đoạn bí chú ngắn, đọc thầm chỉ mất mười mấy giây. Sau khi cậu dạy xong, Kiều Bách Niên có niệm thế nào cũng không thuận mồm, cứ líu lưỡi mãi.
Ông ta học mười mấy lượt thì nóng lòng, toát mồ hôi hột nói: “Cậu em, bí chú cậu dạy tôi khó quá, xem ra tôi không đủ ngộ tính”.
Ngô Bình lắc đầu, chỉ đành đặt nhẹ tay lên giữa trán của ông ta, dùng phép truyền thần, truyền thụ bí chú đó cho ông ta.
Kiều Bách Niên có được bí chú thì lập tức dùng thử, ông ta ngồi xếp bằng, tu luyện chưa đến mười phút thì cảm giác giãn nở lại đến, thế là ông ta vội niệm bí chú. Ông ta vừa nhẩm thầm thì cảm giác giãn nở lập tức biến mất, ông ta lại có thể tiếp tục tu luyện.