Mục lục
Thần y thấu thị - Tinh Nhan (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Những ánh sáng tím đó, đối với Đạo Anh thì chính là vật đại bổ.

Lúc này, cánh cổng lập tức đóng mạnh lại, không

gian xung quanh lại trở nên vặn vẹo, trong nháy mắt, Ngô Bình đã đi vào một đạo

tràng cực lớn. Đạo tràng vô cùng lớn, xung quanh có mấy trăm vạn bóng người,

bọn họ đều đang ngồi xếp bằng, nghe một đạo nhân ở giữa giảng kinh.

Đạo nhân kia có gương mặt như cổ nguyệt, tiên

phong đạo cốt, có ba sợi râu đen, mặc một bộ đạo bào nguyệt bạch, trên mặt nở

nụ cười.

Ngô Bình sửng sốt một chút, sau đó cũng ngồi

xuống, cùng nghe kinh với những bóng người mơ hồ kia. Sau khi nghe được vài

câu, anh lập tức mở to hai mắt, những thứ mà đạo nhân giảng và tiên đạo bây giờ

giống nhau đến bảy phần, nhưng có ba lần là anh chưa bao giờ hiểu được!

Anh vểnh tai lên nghe đạo nhân giảng kinh, mà

lần này nghe một lúc đã qua ba ngày. Sau ba ngày, anh nhìn thoáng qua xung

quanh, những bóng người nghe kinh đó vậy mà lại thiếu đi chín phần, chắc hẳn là

không hiểu được những câu sau trong kinh văn, cho nên đã đi trước.

Ngô Bình cũng kệ bọn họ, tiếp tục nghe kinh, một

bên nghe, một bên luyện. Trước đây anh có một số nghi ngờ trong việc tu hành

tiên đạo, từng cái được giải thích, khí tức của Đạo Anh cũng càng ngày càng

mạnh hơn. Đạo môn trong cơ thể của anh, cũng đã dần nhiều thêm ba phần đạo lục,

lại càng trở nên hoàn chỉnh, huyền diệu thêm.

Qua thêm ba ngày nữa, anh cảm giác bản thân có

thể đi sâu vào cảnh giới thứ tám của Đạo Cảnh, Đại Thánh Cảnh. Truyền thừa Đại

Thánh Cảnh của đại nhân toàn diện hơn nhiều so với những cái anh biết. Nếu như

dựa theo tiêu chuẩn trong lời của đạo nhân, thì Đại Thánh Cảnh chân chính, có

thực lực không thua kém gì so với Đại Thánh ở bên Thánh Cổ Đại Lục, thậm chí là

còn mạnh hơn.

Bản thân tu vi của Ngô Bình đã là Đại Thánh, bây

giờ lại được nghe đạo nhân giảng kinh truyền thụ, khí tức quanh thân nhanh

chóng trở nên hoàn thiện, nhẹ nhàng bước vào Đại Thánh Cảnh.

Đại Thánh Cảnh, Đạo Anh của Ngô Bình hóa thành

màu vàng kim, ở Thánh Cổ Đại Lục, anh đã đạt đến tu vi Đại Thánh, lại thêm một

phần vào, hai loại tu hành bắt đầu dung hợp một cách hoàn mỹ!

Lúc này, trên không trung giáng xuống một luồng

sét màu tím, đánh vào trên người của Ngô Bình, rèn luyện thần hồn của cơ thể

anh. Cơ thể của anh tê rần, nhưng không hề bị thương.

Lại thêm ba ngày nữa, Ngô Bình đã hoàn thiện Đại

Thánh Cảnh, mà đạo nhân kia cũng giảng xong kinh. Ngô Bình nhìn ra xung quanh,

trong đạo tràng to như thế, lại chỉ có một mình anh là người sống. Những bóng

người đang ngồi xếp bằng, bây giờ ở chỗ đó lại là một bộ xương khô đang ngồi

xếp bằng!

Da đầu của anh tê dại, anh biết nếu bản thân

không thể lý giải được kinh văn của đạo nhân, thì chỉ sợ bản thân cũng sẽ giống

như những bộ xương khô đó, chết già ở chỗ này!

Lúc này, đạo nhân nhìn về phía anh, khẽ gật đầu

với anh, sau đó vươn tay ra điểm tới, một luồng ánh sáng tím đánh vào giữa mày Ngô

Bình. Ngay lập tức, trong đầu của Ngô Bình có thêm vô số điển tích, kinh văn,

mênh mông bể sở. Nếu như không phải anh có tu vi Đại Thánh Cảnh, thì số lượng

thông tin này cũng đủ để cho tinh thần của anh suy nhược.

Anh không kịp tiêu hóa, chỉ có thể nhớ kỹ những

nội dung này, lưu trữ lại, sau này có thời gian thì đi nghiên cứu và tu luyện.

Sau đó, một luồng sức mạnh mạnh mẽ đẩy anh ra,

anh lui về sau một bước, lập tức trở về lại bên trong đạo quan. Ở trước mặt của

anh, có một chiếc bàn ngọc, bên trong bàn ngọc có ba lá bùa, một thanh bảo

kiếm.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK
Chương trước
Chương trước
Chương sau
Chương sau
Về đầu trang
Về đầu trang