Anh nói thêm: “Ngoài ra, tôi sẽ luyện chế một vài đan dược để hỗ trợ các anh thăng cấp nhanh nhất có thể. Tôi đang cần sử dụng người tài. Các anh trở thành Nhân Tiên mới dễ làm việc giúp tôi”.
Vừa rót đầy rượu, Dương Mộ Bạch và Diệp Thiên Tông đã lần lượt xuất hiện.
Diệp Thiên Tông cất lời: “Sư đệ, anh đã hẹn với Thánh Tổ Thanh Môn rồi, mười giờ sáng mai, đôi bên sẽ gặp nhau ở Đường Lâu”.
Ngô Bình hỏi: “Sư huynh có biết gì về vị Thánh Tổ này không?”
Diệp Thiên Tông lắc đầu: “Ngay cả người của nội bộ Thanh Môn cũng biết rất ít về Thánh Tổ. Người này không hề đơn giản. Trước kia, Thánh Tổ chỉ mất ba năm đã có thể kiểm soát Thanh Môn hoàn toàn”.
Dương Mộ Bạch tiếp lời: “Sư huynh, em lại cảm thấy không cần phải hoà giải với Thanh Môn. Danh tiếng của Thanh Môn rất tệ. Các chi nhánh của Thanh Môn ở khắp nơi chuyên hãm hại và chèn ép đồng bào. Bọn họ toàn làm trò phạm pháp, mại dâm, ma tuý, cờ bạc đều dính líu cả”.
Diệp Thiên Tông mới nói: “Anh chỉ sợ Thanh Môn chó cùng rứt giậu, gây bất lợi với sư đệ. Suy cho cùng, tạm thời chúng ta vẫn chưa đủ sức để một lưới bắt gọn Thanh Môn. Thay vì không đội trời chung với họ, chi bằng nói rõ mọi chuyện và dừng lại tại đây, làm như vậy có lợi cho cả hai bên”.
Ngô Bình bảo: “Có dừng tay hay không còn tuỳ thuộc đối phương thương lượng thế nào”.
Diệp Thiên Tông hỏi: “Sư đệ à, trong cuộc chiến Hải Thành, hình như còn có sự tham gia của Hắc Thiên Giáo phải không?”
Đám người Diệp Thiên Tông vẫn chưa biết rõ về chuyện liên quan đến Hắc Thiên Giáo.
Ngô Bình đáp: “Sư huynh, em hiện là giáo chủ của Hắc Thiên Giáo”.
Diệp Thiên Tông và Dương Mộ Bạch đưa mắt nhìn nhau, giáo chủ ư?
Ngô Bình cười nói: “Hắc Thiên Giáo thì không có gì đáng nói cả. Cơ mà em nhận được một vài tin tức về sư phụ đấy ạ”.
Rồi anh kể lại cuộc gặp gỡ giữa Đường Thiên Tuyệt và Kiều Bộ Tiên. Diệp Thiên Tông và Dương Mộ Bạch đều rất vui mừng.
“Sư phụ đã đạt đến cảnh giới ba của Địa Tiên ư? Ha ha, sư phụ quả là đáng nể!”, Diệp Thiên Tông cười to.
Dương Mộ Bạch cũng cảm thán: “Lâu rồi không gặp sư phụ. Nhớ sư phụ thật đấy”.
Ngô Bình bảo: “Lát nữa em sẽ làm chỉ dẫn, cùng hai sư huynh đến Địa Tiên Giới gặp sư phụ nhé”.
Hai người họ mừng rỡ, liên tục nói “được”.
Các món ăn đã sẵn sàng, bọn họ vui vẻ chè chén.
Rượu quá ba tuần, Ngô Bình cất lời: “Sư huynh, tối nay em sẽ đi gặp Đoàn Long”.
Lần trước, Đoàn Thuần - cháu của Đoàn Long, đã bày mưu hãm hại anh. Nếu không nhờ anh có năng lực cao cường thì đã bị người nhà họ Đoàn khống chế và nói ra toàn bộ bí mật rồi.
Đoàn Long biết chuyện ấy nhưng lại không hề ngăn cản.
Diệp Thiên Tông cười khẩy: “Tên Đoàn Long này nham hiểm xảo quyệt, anh đã nói với cậu là không nên quá thân thiết rồi”.
Ngô Bình đáp: “Nếu anh ta không thể cho em một lời giải thích thì chuyện này chưa kết thúc đâu!”
Ba vò rượu đã cạn, đêm về khuya. Ngô Bình nói: “Em đi gặp Đoàn Long đây!”. Dứt lời, anh đột nhiên bay lên rồi biến mất ngay lập tức. Dương Mộ Bạch định đuổi theo nhưng bị Diệp Thiên Tông giữ lại.
“Để sư đệ đi đi. Với thực lực của sư đệ, có mười Đoàn Long cũng không phải đối thủ của cậu ấy”, Diệp Thiên Tông nhẹ nhàng bảo.