Anh vừa nhìn đã biến Kỷ Nhược Phi bị người ta lột da mặt rồi đổi sang da của thú, tuy không biết kẻ nào làm, nhưng đây là một hành vi vô cùng độc ác.
Kỷ Nhược Phi nói: “Có gì đâu mà bất ngờ thế, chờ người đó bớt giận là tôi sẽ ổn thôi”.
Ngô Bình: “Cô hãy kể rõ mọi chuyện cho tôi nghe, tôi là bạn cô nên sẽ không để ai bắt nạt cô đâu”.
Nghe vậy, Kỷ Nhược Phi cảm thấy ấm lòng: “Không uổng công tôi vào sinh ra tử với anh, vào đây, chúng ta vào trong rồi nói”.
Hai người đi vào một căn nhà có lối kiến trúc cổ kính.
Ngô Bình không có tâm trạng uống trà nên lại giục: “Cô mau kể đi”.
Kỷ Nhược Phi thở dài rồi kể lại mọi chuyện.
Thì ra Kỷ Thị là một trong mười đại quý tộc, con gái trong các nhà này sẽ phải liên hôn với người của bốn đại vương tộc hoặc các quý tộc khác.
Sách Thị - một trong bốn đại quý tộc có một người con tuấn tú tên là Sách Kiệt. Người này không chỉ đẹp trai mà thực lực cũng mạnh, giờ được coi là thiên tài số một của Sách Thị.
Có một cô gái tên Ân Đan trong hoàng tộc thích Sách Kiệt, nhưng Sách Kiệt lại có tình cảm với Kỷ Nhược Phi và muốn thành thân với cô ấy.
Ân Đan biết chuyện này xong thì nổi giận, lập tức cho mười cao thủ đến Kỷ Thị rồi lột da mặt của Kỷ Nhược Phi, sau đó còn mắng cô ấy là loại hại nước hại dân giống Tô Đát Kỷ thời xưa. Vì thế, cô ta đã cho người mang da của hồ đến rồi dán lên mặt Kỷ Nhược Phi, ngoài ra còn bắt cô ấy để như vậy ba năm, nếu dám tháo xuống thì cả Kỷ Thị sẽ phải chịu tội.
Ân Đan là người của hoàng tộc nên Kỷ Nhược Phi không dám trái lời, đành ngậm ngùi làm theo.
Kỷ Nhược Phi: “Ba năm thôi mà, tôi nhịn chút vậy”.
Ngô Bình cười lạnh: “Cô nhịn được nhưng tôi thì không”.
Dứt lời, anh vung tay lên, lớp da hồ ly trên mặt Kỷ Nhược Phi rơi xuống, sau đó một màn sương bao phủ gương mặt Kỷ Nhược Phi, Ngô Bình bắt đầu điều trị cho cô ấy.
Kỷ Nhược Phi kinh hãi nói: “Đừng!”, nói rồi, cô ấy giơ tay lên che mặt, nhưng cảm thấy không thể điều khiển được cơ thể nên đành ngồi im.
Cô ấy bật khóc nói: “Huyền Bình, tôi biết anh muốn đòi lại công bằng cho tôi, nhưng chúng ta không đấu lại hoàng tộc được đâu. Tuy Đại Thương đã bị diệt, nhưng hoàng tộc Đại Thương vẫn nắm giữ tài nguyên. Nếu tôi không làm theo lời của Ân Đan thì cả Kỷ Thị sẽ phải hứng chịu cơn thịnh nộ của cô ta. Bố của Ân Đan là một trong tám Hoàng lão, tôi không thể chọc vào một người có địa vị cao như vậy được”.
Ngô Bình nói: “Kỷ Nhược Phi, chuyện này cứ để tôi lo, tôi sẽ làm cho ra lẽ. Tôi có thể đánh bại đại quân của Yêu tộc, khiến 800 nghìn đại quân của đế quốc Thần Võ đại bại thì cái hoàng tộc còn con kia có là cái thá gì chứ?”
Kỷ Nhược Phi ngẩn ra, do gần đây bị Ân Đan sỉ nhục nên cô ấy ít ra ngoài nghe ngóng tin tức, ngày nào cũng nhốt mình trong phòng.
“Anh đã đánh đuổi đại quân của Yêu tộc ư? Khi nào thế?”
Ngô Bình: “Mới đây thôi, thật ra tôi đến để bàn chuyện hợp tác với cô, tôi đang chuẩn bị tranh vị trí hoàng tử”.
Kỷ Nhược Phi kinh ngạc: “Anh muốn làm hoàng tử ư?”
Ngô Bình: “Tạm gác chuyện đó sang một bên, tôi phục dung cho cô đã”.