Bên trong vọng ra giọng nói yếu ớt của Tuyết Vũ: “Anh Bình, là anh sao?”
Ngô Bình đau lòng: “Sao em lại một mình đến nơi nguy hiểm như vậy”.
Tuyết Vũ: “Em chỉ là muốn vào kiểm tra thử, nào biết bên trong lại tà môn như vậy”.
Ngô Bình kéo giữ chân cô, kéo cô ra ngoài từ trong đống thịt lúc nhúc. Bọn họ muốn quay về, nhưng thành ruột trước mặt lại chuyển động, bọn họ cũng chỉ có thể bị đẩy về phía trước chứ không quay đầu lại được.
Ngô Bình lập tức nổi giận, rút Bạch Hổ Tiên Kiếm ra, sử dụng sức mạnh phù thần, dùng hết sức chém một kiếm.
“Vù!”
Một luồng kiếm mang kinh thiên lóe lên, dưới chân hai người trống rỗng, chỉ nhìn thấy một phần ruột khổng lồ bị chém đứt đoạn, hai người rơi xuống từ bên trong đó.
Bên dưới là không gian rộng lớn, vô số đoạn ruột khổng lồ đan xen vào nhau. Hai người rơi xuống một đoạn ruột có đường kính mấy mất, bọn họ đều kinh ngạc đến ngây người bởi cảnh tượng trước mắt.
Tuyết Vũ kinh ngạc thốt lên: “Đây là đâu vậy?”
Bọn họ tựa như đang vùi thân trong khoang bụng của một sinh vật khổng lồ vậy, xung quanh đều là những đoạn ruột khổng lồ, còn có rất nhiều thứ như dạng sợi mô tế bào. Ngô Bình quan sát một lúc, vẻ mặt cũng nghiêm trọng hơn.
Tuyết Vũ lau vết bẩn trên mặt, hỏi: “Anh Bình, rốt cuộc đây là nơi nào vậy!”
“Thi Địa Tàng!”. Ngô Bình nói rõ từng câu từng chữ.
“Thi Địa Tàng là gì?”, Tuyết Vũ chưa từng nghe đến cái tên này bao giờ.
Ngô Bình: “Một vài vua xác chết hùng mạnh có thể đưa thi khí vào trong đại địa, tạo thành thi giới, thực lực kinh khủng, gọi là Thi Địa Tàng!”
Tuyết Vũ: “Nói như vậy thì chúng ta đang ở thi giới?”
Ngô Bình: “Cũng may thi giới này không có trạng thái chính thức, nếu không chúng ta rất khó mà sống sót trở ra!”
Tuyết Vũ cười khổ nói: “Vốn tưởng chỉ là rắc rối nhỏ, nào biết lại nguy hiểm như vậy”.
Ngô Bình nói: “Người bên ngoài có lẽ biết tình hình của thi giới, nhưng cố ý không nói cho em và anh biết”.
Tuyết Vũ kinh ngạc: “Tại sao bọn họ phải làm như vậy?”
Ngô Bình: “Hình thành thi giới cần hấp thụ một lượng lớn sức mạnh sinh mệnh, anh nghi ngờ bọn họ cố ý đẩy chúng ta vào chỗ chết!”
Tuyết Vũ căm hận nói: “Người nhà họ Tôn này thật ác độc!”
Sau đó cô lại lo lắng hỏi: “Anh Bình, vậy chúng ta làm sao để ra ngoài?”
Ngô Bình cười lạnh: “Không cần phải ra ngoài. Thi giới chưa thành hình này đối với anh mà nói lại là thứ tốt!”
Tuyết Vũ không hiểu bèn hỏi: “Chẳng lẽ nó còn có công dụng gì sao?”
Ngô Bình: “Thi giới trước khi hình thành hoàn toàn thì sẽ ngưng tụ ra thi tinh. Trong thi tinh tuy có thi khí nhưng đồng thời cũng chứa một lượng lớn sức mạnh sinh mệnh. Có được thi tinh thì anh có thể dùng nó luyện chế ra một vài đan dực cao cấp”.
“Vậy thi tinh ở đâu?”, Tuyết Vũ quan sát xung quanh.
Ánh mắt Ngô Bình quét nhìn, chỉ về một hướng nói: “Nhìn thấy chỗ kia không? Trông như trái tim đang đập ấy, thi tinh chính là ở nơi đó!”
Tuyết Vũ nói: “Có nguy hiểm không?”
Ngô Bình: “Không sao. Em ở đây đợi anh, anh đi rồi quay lại!”
Cậu lấy ra Bạch Hổ Tiên Kiếm, bay về phía có thứ trông như trái tim kia. Khi đến gần, cậu vung trường kiếm, thứ đang đập kia bị chém thành đôi. Bên trong có một khoảng rỗng, một tinh thể màu tím lớn chừng nắm tay rơi ra, bị Ngô Bình nắm lấy.
“Gào!”
Lúc này, tiếng gầm giận dữ vang vọng, Ngô Bình lập tức kéo lấy Tuyết Vũ, liên tục vung tiên kiếm trong tay, kiếm quang bay loạn xạ, tạo ra một con đường cho hai người liền xông ra ngoài!
Lúc này, Tôn Lập Trung ở bên ngoài, Miêu Chân Cốc vẫn đang đợi tin tức, bỗng nghe thấy tiếng vang lớn, thi đồng bỗng sụp đổ, đồng thời có hai bóng người lao ra, chính là Ngô Bình và Tuyết Vũ!
Tôn Lập Trung sững sờ, kinh ngạc nhìn về nơi đang sụp đổ.