Luyện xong ba loại đan dược, anh đã đặ chúng vào cái bát ngọc trên bàn.
Cát bát phát sáng, bóng người kia cười nói: “Rất tốt, trình độ của ngươi còn hơn cả thầy luyện đan Thất Đỉnh, đây là huy hiệu của thầy luyện đan Thất Đỉnh, cầm đi”.
Có một huy hiệu xuất hiện trên bàn, Ngô Bình đã cầm lấy.
Bóng người nói: “Vì ta tu luyện gặp vấn đề nên đã hồn bay phách tán. Điều ta tâm đắc nhất trong đời là trình độ đan đạo. Giờ ta sẽ truyền thụ hết tâm đắc cùng tài nguyên luyện đan cho ngươi”.
Ngô Bình biết chẳng ai tự dưng lại để lại truyền thừa nên hỏi: “Tiền bối có gì cần nhở vả không?”
Bóng người: “Con gái ta đã bị phong ấn trong thuỷ tinh, trong người nó có độc nên đã bị thương nặng. Hi vọng ngươi có thể luyện chế ra hai tổ hợp đan dược để trị bệnh cho nó, nếu luyện thành thì ta sẽ báo đáp ngươi”.
Ngô Bình nhìn hai phương thức luyện đan trên bàn rồi gật đầu: “Xin tiền bối yên tâm, tôi nhất định sẽ cố hết sức”.
Bóng người nói: “Cảm ơn, tất cả những gì quý nhất của ta đều ở trong cái nhẫn này, ngươi hãy cầm lấy. Sau đó, ta sẽ truyền thụ những thứ mình tâm đắc nhất cho ngươi”.
Sau đó, bóng người đã hoá thành một tia sáng xanh rồi bay về phía Ngô Bình và chui vào thần anh của anh. Tiếp theo, Ngô Bình đã nhận được một lượng lớn ký ức, trong đó có cả thông tin về vị cao nhân này.
Ngô Bình nhìn chiếc nhẫn một lát nhưng không động vào mà quay người rời đi.
Thấy Ngô Bình đi ra ngoài, Thạch Trung Kiếm vội vàng tiến lên rồi cười hỏi: “Ngô công tử, cậu có thu hoạch gì không?”
Ngô Bình thờ ơ nói: “Tôi còn thiếu một chút, chắc lần sau sẽ thành công”.
Ngô Bình nói nước đôi, nhưng Thạch Trung Kiếm lại hiểu thành anh chưa thông qua được khảo hạch.
Ông ấy liếc nhìn Ngô Bình nhưng không cảm nhận được khí tức của chủ nhân động Kim Đỉnh. Ông ấy thường xuyên đến gần động này nên rất quen thuộc với khí tức của nó. Nếu Ngô Bình lấy thứ gì từ trong động ra thì chắc chắn ông ấy sẽ cảm nhận được.
Thạch Trung Kiếm nói: “Ngô công tử vất vả rồi, cậu về nghỉ ngơi đi”.
Ông ấy lịch sự nói một câu rồi bỏ đi, nhưng vừa đi được một đoạn thì người quản gia đã đuổi theo hỏi: “Lão gia, cậu ta ở trong đấy lâu thế thì chắc chắn cũng phải có chút trình độ”.
Thạch Trung Kiếm bình thản nói: “Đương nhiên, ít nhất cậu ta cũng luyện chế được vài loại đan dược rồi, tiếc là chưa thông qua khảo hạch”.
Người quản gia có vẻ không yên tâm: “Lão gia, nhỡ cậu ta qua rồi thì sao?”
Thạch Trung Kiếm cười mỉa: “Qua? Bao thiên tài còn tạch thì sao cậu ta thành công cho nổi? Hơn nữa, tôi có thể đoán cậu ta có lấy đồ ở trogn động hay không. Đồ ở trong đó đều nhiễm khí tức của chủ động, dù cách cả chục dặm thì tôi vẫn có thể ngửi thấy”.
Quản gia: “Trình luyện đan của người đó cũng không tệ”.
Thạch Trung Kiếm: “Nhưng cũng chỉ đến thế mà thôi”.
Tạm biệt Phương Thanh Thanh, Ngô Bình cùng Nguyệt Thanh Ảnh và Hà Tử Trần đã rời khỏi động Kim Đỉnh. Sau khi đi được vài dặm, Ngô Bình chợt tạo
pháp quyết, chiếc nhẫn trữ đồ trong động lập tức bay lên rồi nhanh chóng rời khỏi động, sau đó vào lại tay anh, ba hộp vuông chứa dược liệu chưa luyện chế cũng được anh bỏ cả vào trong nhẫn.