Mục lục
Thần y thấu thị - Tinh Nhan (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đông Phật tiên sinh cười lớn nói: “Được!”

Đông Phật tiên sinh tiến vào cảnh giới Địa Tiên là một chuyện vui lớn, Ngô Bình lập tức báo cho đại sư huynh và nhị sư huynh. Hai người đó biết tin xong thì vừa mừng vừa ngạc nhiên, sau đó bỏ hết mọi việc rồi chạy đến ngay.

Rạng sáng, Diệp Thiên Tông và Dương Mộ Bạch đã đến nơi, vừa gặp Đông Phật tiên sinh là họ đã cúi đầu hành lễ.

Tình cảm thầy trò sâu đậm, Đông Phật tiên sinh nói: “Thiên Tông, ta sẽ đến Côn Luân nên tất cả tài sản bên ngoài giao cho con quản lý nhé. Thật ra cũng không có gì nhiều đâu, nhưng có còn hơn không. Nếu các sư đệ của con có việc cần dùng tới thì cứ chia cho chúng nó. Còn không thì cứ giữ đó rồi làm từ thiện cũng được, tu vi của con cao nhất nên nhớ bảo vệ các sư đệ và quản lý đám tiểu bối cẩn thận”.

Diệp Thiên Tông gật đầu: “Vâng, con nhớ rồi ạ”.

Đông Phật tiên sinh quay sang nói với Dương Mộ Bạch: “Mộ Bạch, sư đệ đã chữa khỏi tâm bệnh cho con thì con sẽ nhanh chóng đột phá thôi. Không có ta ở đây, con phảI hỗ trợ sư huynh và phát triển môn phái nhé”.

Dương Mộ Bạch: “Sư phụ yên tâm, con nhớ rồi ạ”.

Cuối cùng Đông Phật tiên sinh lại vỗ vai Ngô Bình: “Con còn ít tuổi nhưng lại có con đường tu hành riêng, ta cũng chưa truyền cho con gì cả, sau này nếu con khai tông lập phái thì cứ dùng tên của mình, chắc chắn thành tựu của con sẽ vượt xa ta”.

Ngô Bình cười nói: “Sư phụ quá khen rồi ạ”.

Diệp Thiên Tông mang rượu ngon tới, sau đó bốn thầy trò ngồi uống với nhau tới khi trời sáng bảnh.

Khi mặt trời lên cao, Ngô Bình chợt nhận được điện thoại của Nhiếp Sơn Hà, anh giật mình, không lẽ đã gom đủ đồ rồi ư?

Nhiếp Sơn Hà nói: “Cậu Ngô, tôi đã gom đủ những thứ cậu cần, khi nào thì bắt đầu được?”

Ngô Bình: “Tốt, tôi đang ở huyện Thanh Sơn, ông đến đây đi”.

Kể ra cũng trùng hợp, núi Long của Hoàng Tuyền lại ở ngay huyện này.

Đông Phật tiên sinh nghe thấy đường Hoàng Tuyền thì hỏi: “Chuyện gì thế?”

Ngô Bình không giấu giếm mà kể lại mọi việc luôn, mấy người đó nghe xong thì đều biến sắc mặt, Diệp Thiên Tông nói: “Sư đệ, sao đệ sơ suất thế, chuyện lớn thế này mà giờ mới nói?”

Ngô Bình: “Sư huynh bình tĩnh, giờ em nói cũng đã muộn đâu. Nhiếp Sơn Hà đã gom đủ đồ rồi, em có cách để phong ấn con đường ấy lại mà”.

Đông Phật tiên sinh gật đầu: “Được, dẫu sao ta cũng ở lại thêm mấy hôm nữa, chờ con xử lý xong chuyện này rồi ta mới đi”.

Nhiếp Sơn Hà hành động rất nhanh, khoảng chín giờ sáng là ngồi trên trực thăng rồi đáp xuống khoảng đất trống ở thung lũng rồi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK