Lúc cậu đang định rời đi thì bỗng dưng phát hiện dưới núi có một hồ nước, xung quanh hồ nước có ba mỏm đất cao, tạo ra bố cục phong thủy Tam Tinh Ánh Nguyệt. Có điều, trong bố cục phong thủy đó lại có một thứ khác nữa.
Thế là cậu hỏi: “Anh có biết nguồn gốc của cái tên Trại Tam Tinh không?”
Thạch Tất Đạt: “Nghe ông nội nói Trại Tam Tinh của chúng tôi được xây dựng trên vùng đất có phong thủy Tam Tinh Ánh Nguyệt gì đó”.
Ngô Bình nói: “Nó không đơn giản là vùng đất có phong thủy tốt đơn giản vậy đâu, để sau này tôi sẽ nói với anh”.
Cậu nói dứt lời thì bay lên cao, đưa ma quân mắt xanh đi lấy kho báu của ông ta.
Cậu cầm cái đầu của ma quân mắt xanh bay được một đoạn thì bỗng nhìn thấy một luồng sáng vút lên trời, dừng cách đó không xa.
Ngô Bình liền dừng lại, người đến là một người tầm ba mươi tuổi, nhìn thấy Ngô Bình thì chắp tay, nói: “Các hạ là thần thánh phương nào, đến quận Tử Long của tôi có việc gì không?”
Ngô Bình biết chắc người này có lẽ là người bảo vệ quận Tử Long, cậu nói: “Đi ngang qua thôi”.
Người đó hỏi: “Vậy các hạ định đi đâu?”
Ngô Bình: “Tôi muốn đi đâu không liên quan đến anh”. Cậu nghe hỏi thì thấy không được vui.
Thường thì họ không có quyền hỏi thăm quá nhiều về những người đi ngang qua.
Người đó thấy Ngô Bình còn trẻ nên không coi trọng cậu lắm, anh ta nhìn thấy đầu của ma quân mắt xanh thì hỏi: “Nếu các hạ không cầm cái đầu trong tay thì tôi cũng không hỏi thêm chuyện này làm gì”.
Ngô Bình: “Đây là nhân vật tà ma, tôi vừa chém đầu ông ta, có điều thần hồn của ông ta vẫn còn, đã bị tôi phong ấn trong đầu rồi”.
Đối phương nói: “Vậy xin các hạ đi theo tôi một chuyến, gặp lão môn chủ của chúng tôi”.
Ngô Bình cười khẩy: “Đi theo anh? Anh là cái thá gì?”
Đối phương tức giận, hét lớn: “Huyền Ảnh Môn của tôi không phải nơi anh có thể ngông cuồng”.
Ngô Bình vung một tay, người đó liền bị một luồng khí đẩy văng ra, trời đất quay cuồng. Đến khi anh ta trấn tĩnh lại thì Ngô Bình đã biến mất không thấy đâu nữa.
“Anh không thoát được đâu”. Anh ta giận đến tái mặt, lập tức xuống gọi đồng môn”.
Ma quân mắt xanh rời khỏi đó thì nói: “Đạo hữu nhẹ tay quá, nếu là tôi thì đã giết chết người đó rồi”.
Ngô Bình không thèm quan tâm đến ông ta, hỏi: “Cách nơi ông nói còn bao xa?”
“Sắp tới rồi, nhiều nhất còn một trăm dặm”. Ma quân mắt xanh nói.
Ngô Bình tăng tốc, một lúc sau thì đến trước một trang viên. Cửa trang viên mở ra, một người đàn ông trung niên nhìn thấy Ngô Bình và đầu của ma quân mắt xanh thì giật mình, hỏi: “Cậu tìm ai?”
Ma quân mắt xanh giận dữ nói: “Lão Chu, tôi là lão gia đây”.
Giọng nói đó vô cùng quen thuộc, người đàn ông trung niên ngơ người, ông ta dụi mắt, nói: “Lão gia?”
Ma quân mắt xanh: “Vị này là tiên nhân trên trời, mau mời cậu ấy vào trong”.
Người đàn ông trung niên vội nói: “Là lão gia”.
Mặc dù lão gia chỉ còn lại cái đầu, trông có vẻ vừa đáng sợ vừa kỳ lạ nhưng giọng nói đó, ngữ điệu đó, chỉ có lão gia mới có.
Ma quân mắt xanh vào trang viên thì giải thích: “Đạo hữu, đây là nơi tôi ẩn cư trước đây, người nhà tôi đều ở đây, tôi đưa đạo hữu đến đây là vì tôi tin tưởng cậu”.
Ngô Bình: “Một tà ma ngoại đạo như ông mà lại ẩn cư?”
Ma quân mắt xanh thở dài: “Hết cách, kẻ thu truy đuổi quá gắt, nếu tôi không ẩn cư thì sẽ bị truy sát mãi”.