Đại thần Côn Ngô cười ha ha: “Tuyệt! Nhóc con, cậu muốn được lợi ích gì?”
Ngô Bình hỏi: “Đại thần, luyện hoá nhãn cầu này, thực lực của ông có thể hồi phục bao nhiêu?”
Đại thần Côn Ngô đáp: “Khoảng một phần trăm”.
Ngô Bình gật đầu: “Tôi hy vọng ông có thể trở thành thần bảo vệ cho nhà họ Lý của tôi”.
Đại thần Côn Ngô lặng im giây lát. Nhớ năm xưa, ông ấy là thần bảo vệ của cả Tiên quốc. Bây giờ bảo ông ấy bảo vệ một gia đình, đúng là lấy dao trâu mổ gà mà.
Nhưng chỉ một lúc sau, ông ấy đã nói: “Cũng được. Cậu có tiền đồ xán lạn, có thể trở thành thần bảo vệ cho nhà họ Lý của cậu cũng không mất mặt”.
Ngô Bình mừng rỡ: “Cảm ơn ông”.
Nói rồi, anh giao nhãn châu cho đại thần Côn Ngô. Ông ấy nuốt nó vào ngay, đoạn bảo: “Tôi phải ngủ say một thời gian để luyện hoá năng lượng”.
Ngô Bình gật đầu, cất đầu người vào pháp khí chứa đồ.
Rồi anh ngồi thiền trên tầng thượng, hấp thụ linh khí Tử Long ở nơi này.
Sau khi nhận được ngọc tiên, Đường Tử Di sai người mang chúng đến xưởng gia công. Sợ đồ bị va đập, cô ấy đã đích thân hộ tống.
Ngô Bình chuyên tâm tu luyện, bất giác đã sang ngày hôm sau.
Sau khi nói một tiếng với Chu Thanh Nghiên và Đường Tử Di, anh đã khởi hành về nhà để sắp xếp cho đại thần Côn Ngô.
Về đến nơi, anh đặc biệt chọn một ngôi nhà và đặt đại thần Côn Ngô vào đây để thờ cúng, không cho phép ai đến gần căn nhà này.
Khí tức của đại thần Côn Ngô rất khủng khiếp. Ông ấy vừa xuất hiện, hoè tiên và Lý Dư đã run lẩy bẩy, cảm thấy lo sợ vô cùng. Ngựa linh chi, người linh chi thậm chí còn không dám ra ngoài.
May mà sau khi được Ngô Bình xoa dịu, những tinh linh này đã bình tĩnh lại, biết vị bên trong tuy mạnh nhưng sẽ không làm hại chúng.
Sau khi bố trí cho đại thần Côn Ngô xong xuôi, Ngô Bình đến công trường để kiểm tra tiến độ công trình. Anh phải bố trí xung quanh thành cục Thất Tinh Long Vương, lượng công trình không nhỏ, tiến độ sẽ không quá nhanh.
Nhưng anh có phần thiếu kiên nhẫn, bèn kêu toàn bộ công nhân lui ra ngoài, sau đó gọi Lý Dư và Viêm Dương. Năng lực của Viêm Dương rất kinh khủng, phối hợp cùng Lý Dư, chỉ cần nửa ngày đã san bằng một ngọn núi.
Chưa đầy ba ngày, họ đã san bằng bốn ngọn núi, đào ba con sông. Tiến độ công trình sau đó đã thuận lợi hơn nhiều, công nhân chỉ việc vận chuyển đất đá đi nơi khác.
Vào ngày thứ tư ở nhà, Ngô Bình tìm thấy một khoảng đất trống cách nhà không xa, liền bảo Lý Dư và Viêm Dương đào một cái hố to thật sâu, diện tích mười nghìn mét vuông. Đất được đào lên đều được vận chuyển đến công trường để sử dụng.
Đào xong, anh lấy phòng thực nghiệm kia từ không gian Hắc Thiên, đặt nó vào cái hố to, sau đó lấp lại bằng một lớp đất dày hơn ba mươi mét. Cuối cùng, anh xây một sân bóng đá và hai sân bóng rổ ở phía trên, làm nơi giải trí và rèn luyện sức khoẻ miễn phí cho cư dân gần đó.
Làm xong những chuyện này mất năm ngày của anh.
Anh vừa định nghỉ ngơi thì nhận được tin từ phía Đường Băng Vân. Họ nói rằng đã kiểm soát được tình hình ở Guinea, hỏi anh khi nào vũ khí sẽ được gửi đến.
Ngô Bình đang định qua đó kiểm tra quặng tinh trần, vì vậy sẽ đến gặp lãnh đạo của tập đoàn vũ khí trong nước ngay trong chiều hôm đó.
Đã nói chuyện trước nên anh thanh toán tiền đặt cọc ngay khi vừa đến, vũ khí đã đặt hàng sẽ lần lượt được chuyển đến Guinea.
Sau khi lấy hoá đơn mua hàng, Ngô Bình mới bay đến Guinea.
Chiến tranh ở Guinea đã kết thúc. Tướng quân Wajih giành lại quyền cai trị đất nước, tất nhiên rất cảm kích Ngô Bình. Khi cả hai gặp lại nhau, tướng quân Wajih đã quỳ gối tỏ ý cảm ơn anh.