Mục lục
Thần y thấu thị - Tinh Nhan (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


Chuyện này quá nghiêm trọng, người đó quay đầu bỏ chạy ngay, vừa chạy vừa cầm điện thoại, gọi cho bang chủ.

Hai cô gái thấy hắn đã đi xa thì mới thở phào, nhìn Ngô Bình như thể một anh hùng.

“Ngô Bình, anh thật lợi hại, hắn đã bị anh dọa cho bỏ chạy rồi”.

Ngô Bình vỗ nhẹ lên đường cong đẫy đà của Lucy rồi nói: “Lật lại”.

Lucy ngoan ngoãn phối hợp, Ngô Bình thoa kem chống nắng rồi hỏi hai cô gái: “Hai cô đi một mình, không dắt theo người yêu sao?”

Anna buồn bã đáp: “Họ rời đảo rồi, nói rằng bên ngoài nguy hiểm, không cho chúng tôi đi”.

Ngô Bình vừa nghe là hiểu ngay, nhất định hai tên đó đã đi ăn chơi đàn đúm rồi, dù sao dắt theo bạn gái cũng sẽ không tiện. Cậu cũng không vạch trần, chỉ cười cho qua chuyện.

Sau khi thoa kem chống nắng cho họ xong, Ngô Bình vẫy tay, đứng dậy đi về phía biển, Hàn Băng Nghiên thích cá heo, cậu muốn xuống biển xem thử có phải xung quanh đây thật sự có cá voi không.

Sau khi xuống biển, cậu bơi còn nhanh hơn cá, cậu có thể di chuyển rất nhanh dưới biển. Lý do là vì cơ thể cậu đã khơi thông hai bí huyệt vạn ấn với bí lực vô cùng mạnh, vậy nên nước biển không thể nào tiếp xúc với da cậu, giữa da cậu và nước biển có một lớp chân không mỏng làm cho tốc độ cậu di chuyển dưới nước cực kỳ nhanh.

Chính vào lúc này, năm con cá heo xuất hiện ở cách đó không xa, trong đó bốn con vây quanh một con, còn con ở giữa thì không ngừng vặn vẹo cơ thể, có vẻ rất đau khổ.

Ngô Bình lập tức bơi qua, cẩn thận quan sát, con cá heo ở giữa ngậm một dây câu trong miệng, có vẻ đã cắn phải mồi câu của ngư dân.

Cậu liền bơi qua, đưa tay vỗ nhẹ lên đầu cá heo. Cá heo cảm nhận được thiện chí của Ngô Bình thì gật nhẹ đầu, lập tức nằm yên, mở miệng ra.

Ngô Bình đưa tay vào trong, nhẹ nhàng lấy một chiếc lưỡi câu rất lớn ra, nó móc ngược lên trên nên lúc lấy ra con cá heo đau đớn đến rùng mình.

Ngô Bình đưa lưỡi câu cho nó xem, sau đó vứt xuống biển.

Cá heo vui mừng, bơi qua bơi lại quanh cậu, giống như đang muốn tiếp cận cậu vì cảm kích.

Ngô Bình dìu cá heo, nô đùa trên biển, trong lòng nghĩ lát nữa nhất định phải đưa Hàn Băng Nghiên đến đây vui đùa cùng chúng.

Không biết có phải vì mùi máu tanh bốc lên khi lấy lưỡi câu ra hay không mà hai con cá mập khổng lồ đã xông đến, dài gấp đôi cá heo, vô cùng hung hăng.

Mấy con cá heo không hề hoảng loạn, chúng vây chặt lấy Ngô Bình, rõ ràng là đang muốn bảo vệ cậu. Trong ý thức của chúng, sinh vật trên đất liền như Ngô Bình chắc chắn không thể đánh lại được cá mập.

Ngô Bình đẩy một con cá heo ra, rồi xông ngay về phía cá mập, tát cho nó một cái, nếu cá mập nó mặt thì chắc cậu đã tát lên mặt nó rồi.

Cá mập vừa há miệng ra thì đã bị đánh cho choáng váng, xoay tròn, chìm xuống đáy biển.

Cá heo vui mừng, phát ra sóng âm mà con người không thể nghe được, nhưng Ngô Bình thì lại có thể. Cậu mỉm cười, tiếp tục vui đùa cùng cá heo.

Lúc này, một con cá heo đột nhiên dùng mũi húc nhẹ Ngô Bình, sau đó bơi về phía xa. Nó vừa bơi vừa quay lại nhìn Ngô Bình, có vẻ như muốn cậu đi theo nó.

Ngô Bình tò mò, thầm nghĩ nó đang muốn đưa mình đi đâu? Sau đó thì đi theo nó.

Cậu bơi cùng cá heo mấy chục dặm thì bơi đến một khe biển rất sâu, khe biển này ít nhất cũng sâu đến bảy tám ngàn mét, bên dưới vô cùng tăm tối, sinh vật biển ở các tầng cũng không giống nhau.

Cá heo dẫn theo Ngô Bình lặn sâu xuống, nhưng lặn được mấy trăm mét thì đã đến giới hạn của chúng, còn Ngô Bình thì vẫn không có cảm giác gì.

Cá heo thấy cậu cừ như thế thì ra hiệu cho cậu tiếp tục bơi xuống sâu.

Ngô Bình gật đầu, ra dấu cho bọn chúng bơi lên trước, còn mình thì lặn nhanh xuống đáy biển sâu. Cậu biết những con cá heo này rất thông minh, bọn chúng muốn dẫn cậu đến đây cho bằng được chứng tỏ trong khe biển này nhất định có thứ gì đó, mà thứ đó là thứ mà đến cả bọn cá heo cũng cho rằng rất đáng giá.

Cuối cùng cậu cũng lặn đến đáy khe biển, không gian ở đây giống một thung lũng khổng lồ, địa hình cũng khá phức tạp, diện tích rất lớn.

Cậu dùng thần niệm và nhanh chóng phát hiện cách đó mấy trăm mét có một cỗ quan tài đồng khổng lồ.

Cỗ quan tài đồng đó có màu tím, dài hơn một trăm mét, cao bốn mươi lăm mét, mặt ngoài có khắc rất nhiều phù văn.

Ngô Bình quan sát những phù văn đó, với kinh nghiệm của mình, cậu đoán những phù văn đó đều có tác dụng phong ấn. Lẽ nào trong cỗ quan tài đồng có thứ gì đó bị phong ấn?

Thần niệm của cậu không thể nào xuyên qua được cỗ quan tài đồng, thế nên cậu cẩn thận lắng nghe, cảm nhận tiếng hơi thở yếu ớt từ trong cổ quan tài truyền ra, rất chậm, dường như mười lăm phút mới hít một hơi, mười lăm phút mới thở một hơi.

Cậu giật mình, sau đó quay về theo đường cũ. Cậu không biết bên trong đó là thứ gì nên không dám tùy tiện mở ra.

Cậu quay lên mặt biển thì vẫy tay với cá heo, sau đó bơi nhanh vào bờ. Cá heo liều mạng đuổi theo sau, nhưng không sao đuổi kịp, vậy mà chúng vẫn cứ bơi về phía trước.

Ngô Bình về lại khách sạn, thấy Hàn Băng Nghiên đã thay đồ tắm thì hai mắt sáng lên, nói: “Băng Nghiên, em đẹp quá”.

Hàn Băng Nghiên mỉm cười: “Quần áo anh ướt thế, đi tắm rồi à?”

Ngô Bình gật đầu: “Anh dắt em đến một nơi thú vị, chỗ đó có cá heo”.

Hai mắt Hàn Băng Nghiên sáng lên, cô ta nói: “Có cá heo thật sao? Ở đâu thế?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK