Trước đây anh từng sử dụng lá ngọc và sinh lực đã tăng lên rất nhiều. Anh cũng từng dùng kiếm ngọc, nhận được một nguồn năng lượng sắc bén. Mặt dây chuyền ngọc này chắc chắn cũng có công dụng rất tốt, nên anh quyết định cho Đường Băng Vân sử dụng.
Đường Băng Vân nhìn mặt dây chuyền ngọc, tò mò hỏi: “Đây là gì thế?”
Ngô Bình mỉm cười: “Em bóp vụn nó là biết”.
Đường Băng Vân bóp mạnh một cái, mặt dây chuyền ngọc đã vỡ nát. Một sợi vàng rơi xuống, thấm vào da thịt cô ấy, sau đó tản vào từng tế bào.
Cô ấy cảm thấy tư duy của mình trở nên sắc bén hơn, năm giác quan và sáu thức cũng mạnh hơn. Đường Băng Vân ngạc nhiên hỏi: “Đây là gì vậy anh?”
Ngô Bình hỏi cảm giác cụ thể của cô ấy, gật đầu rồi giải thích: “Loại năng lượng này sẽ giúp em nâng cao tinh thần, tăng cường năm giác quan, thần niệm có lẽ cũng sẽ mạnh lên”.
Tuy Đường Băng Vân đã “sinh niệm” nhưng thần niệm rất yếu, so với Ngô Bình lúc mới ngưng tụ thần niệm còn yếu hơn nhiều.
Nhưng lúc này, cô ấy bỗng cảm thấy thần niệm của mình đã tăng mạnh, niệm lực đủ để giữ tảng đá nặng một cân lơ lửng giữa không trung.
Cô ấy kinh ngạc vô cùng: “Thần kỳ quá! Chồng ơi, rốt cuộc đây là thứ gì?”
Bây giờ Đường Băng Vân đã chấp nhận thân phận chồng của Ngô Bình nên bắt đầu gọi anh như thế.
Ngô Bình bảo: “Thỉnh thoảng mới lấy được thôi. Anh cũng không ngờ hiệu quả lại tốt như vậy. Có lẽ không lâu nữa, em sẽ có thể Đan Thành”.
Đường Băng Vân vui mừng vô cùng: “Chồng ơi, đồ tốt như vậy, sao anh không dùng?”
Ngô Bình cười: “Em hơi ngốc, tư chất lại kém, nên dùng. Anh thì khác. Thiên tài như anh đâu cần dùng đến”.
Đường Băng Vân tức tối đấm anh, nhưng hiểu rằng Ngô Bình đã từ bỏ lợi ích vì mình. Đây là tấm lòng mà anh dành cho ấy.
Ồn ào một hồi, cô ấy bỗng ôm chặt Ngô Bình, gác cằm lên vai anh, lẩm bẩm: “Anh nghĩ em có thể gặp được mẹ em không?”
“Mẹ” ở đây ám chỉ mẹ ruột của cô ấy.
Ngô Bình an ủi: “Yên tâm đi, chắc chắn em sẽ tìm được mà”.
Hai người trò chuyện âu yếm một lúc thì trời đã sáng.
Mới sáng sớm, Đường Huyền đã ghé thăm. Hôm qua, sau khi trở về, anh ta đã uống thuốc, hôm nay liền cảm thấy khá hơn nhiều. Anh ta đến đây để trực tiếp cảm ơn Ngô Bình.
Ngô Bình nói: “Nghỉ ngơi thật tốt, trong vòng một tháng đừng đánh nhau với ai. Sau khi hồi phục hẵng đến tìm tôi”.
Đường Huyền cúi người: “Cảm ơn tiên sinh”.
Rồi anh ta nói tiếp: “Tiên sinh, mẹ tôi đang chờ bên ngoài, muốn được gặp anh. Không biết tiên sinh có rảnh không?”
Ngô Bình giật mình. Phu nhân quỷ quyệt rất nổi tiếng trên giang hồ. Anh thật sự muốn gặp người này một lần, bèn bảo: “Mời vào đi”.
Thế là Đường Huyễn đi ra, lúc trở vào đã dẫn theo một người phụ nữ. Trông người này chỉ hơn hai mươi tuổi, thân hình nóng bỏng với đầy đủ đường cong, quyến rũ vô cùng, mặc sườn xám đen, da trắng như tuyết.
Người phụ nữ khẽ mỉm cười, nhẹ nhàng cúi chào: “Lam Thuỷ Nguyệt kính chào tiên sinh. Tiên sinh đã chữa bệnh cho con trai Đường Huyền, khiến Thuỷ Nguyệt này vô cùng cảm kích. Tôi có mang theo chút quà mọn, mong tiên sinh nhận cho”.