Ngô Bình gật đầu: “Được, anh lái xe đi”.
Ngô Bình ngồi ghế sau, Dương Quốc Hào cũng lên theo, những người còn lại thì ngồi một chiếc khác.
Xe khởi động, Ngô Bình hỏi tài xế: “Trong khu trung tâm này có những gì, anh nói tôi nghe thử”.
Tài xế: “Trong khu trung tâm có một hang động khác, rất lớn, kinh doanh đủ mặt hàng, loại giải trí gì cũng có cả. Chỉ cần biết các anh muốn chơi gì thôi”.
Dương Quốc Hào lập tức nói: “Đương nhiên là mấy cô gái xinh đẹp rồi”.
Tài xế cười nói: “Vậy thì phải đến Kim Phượng Lâu. Các cô gái trong Kim Phượng Lâu đến từ Linh Giới thậm chí là Tiên Giới. Anh nói xem, nếu có thể chơi đùa với các cô gái từ Tiên Giới và Linh Giới thì kích thích thế nào chứ?”
Dương Quốc Hào hỏi: “Gọi một cô gái ở Kim Phượng Lâu cần bao nhiêu vé vàng?”
Tài xế nói: “Có rẻ, cũng có đắt. Rẻ thì cũng phải mấy vé vàng. Đắt thì không có giới hạn, mấy trăm hay đến mấy nghìn vé vàng cũng có”.
Ngô Bình không hứng thú đến mấy cô gái, cậu hỏi tài xế: “Bên trong có cửa hàng nào bán mấy thứ như dược liệu, đan dược, pháp khí không?”
Tài xế cười nói: “Vừa thấy anh đã biết là người trong nghề rồi. Tuy Đại Đô Hội là khu vui chơi giải trí, nhưng người đến đây có không ít người tu hành, nên ban trong cũng dần dần hình thành một số sản nghiệp. Mấy thứ anh nói như dược liệu này, đan dược gì đó, đều có cửa hàng chuyên biệt kinh doanh, làm ăn cũng khá tốt”.
Sau đó anh ta lại nói tiếp: “Tôi từng nghe một vài vị khách nói, khu vui chơi Đại Đô Hội này chỉ là vẻ ngoài, tác dụng thực sự của nó là nơi giao dịch của các tu sĩ. Nếu không, vật giá khu trung tâm sao lại để cao như vậy?”
Xe đi được một đoạn thì đi vào trong một quầng sáng xanh. Đi vào quầng sáng, Ngô Bình nhạy bén nhận ra ngay, cậu đã tiến vào một không gian khác.
Chiếc xe chạy trên một con đường nhựa rất dài, hai đường là hàng cây khổng lồ cao đến cả trăm mét. Trên con đường này cũng gặp được không ít chiếc xe đang quay về.
Mấy phút sau, phía trước xuất hiện một tòa nhà rực rỡ tráng lệ, có không ít chiếc xe ra ra vào vào.
Tài xế nói: “Nơi này chính là Kim Phượng Lâu, các anh muốn vào không?”
Ngô Bình gật đầu: “Đi vào đi”.
Hai chiếc xe đi vào Kim Phượng Lâu, Ngô Bình lấy ra một nghìn tấm vé vàng đưa cho Từ Văn Hổ, nói: “Các cậu vào chơi đi, hôm nay tôi mời khách. Nhưng nếu vượt hơn một nghìn vé vàng thì các cậu tự thanh toán”.
Từ Văn Hổ vui mừng, nói: “Đại ca, cậu hào phóng quá rồi. Nhưng nhiều tiền như vậy, chúng tôi cũng không tiêu hết đâu?”
Ngô Bình: “Tiêu không hết thì lần sau dùng tiếp, được rồi, các cậu vào đi”.
Dương Quốc Hào nhếch miệng cười: “Đại ca, vậy chúng tôi không khách sáo nữa”.
Ngô Bình vẫy tay: “Đi chơi đi. Tôi đến chỗ khác đi dạo”.
Mấy người họ đi vào Kim Phượng Lâu, Ngô Bình thì lại lên xe, nói với tài xế: “Đến cửa hàng bán dược liệu”.
Tài xế: “Vâng thưa quý khách. Nơi này có mấy cửa tiệm dược liệu, tôi đưa anh đến gần nhất trước, có lẽ phải đi mười mấy phút”.
Đường xá ở đây rất rộng, xe cộ cũng ít, tài xế chạy tầm một trăm cây số trên giờ. Trên đường, Ngô Bình nhìn thấy các tòa nhà đủ kiểu dáng, đều là những khu vui chơi.
Cuối cùng, chiếc xe dừng lại trước một khu nhà lớn. Bên trong là một tòa nhà hai tầng, đây chính là một tiệm thuốc, mặt tiền rộng rãi, ít nhất là năm mươi mét, sâu cũng phải mấy chục mét, không gian bên trong rất lớn.
Dừng xe, Ngô Bình bảo tài xế đợi trong xe, còn cậu đứng dậy đi vào trong tiệm.