Thầy Triệu thấy thế thì gọi Ngô Mi tới ngay, sau đó tải đáp án trên mạng xuống so sánh.
Sau khi nghe từng đáp án mà Ngô Mi nói, thầy Triệu ngày càng hớn hở, nghe xong đáp án cuối cùng, anh ta cười nói: “Nếu không có gì nhầm lẫn thì chắc chắn em sẽ được điểm tuyệt đối!”
Ngô Bình: “Điểm tuyệt đối thì sẽ được giải nhất hả thầy?”
Thầy Triệu cười nói: “Đây mới là vòng một thôi, buổi chiều còn vòng thứ hai nữa. Điểm tuyệt đối của vòng một là 120, còn vòng hai là 180 nên điểm tuyệt đối của cả hai vòng là 300. Thường thì các thí sinh chỉ cần đạt 250 điểm trên hai vòng là đã có thứ hạng kha khá rồi”.
Ngô Bình nói: “Vậy chúng ta mau tìm chỗ nào nghỉ ngơi thôi”.
Sau đó, Ngô Bình đã đặt phòng trong một khách sạn năm sao gần đó để Ngô Mi được nghỉ ngơi thật tốt. Buổi trưa, ba người cũng giải quyết bữa trưa tại khách sạn luôn. Ăn uống xong, Ngô Bình lại mát xa đầu cho em gái mình để đả thông kinh mạch và tăng khả năng tập trung.
Vòng thi thứ hai bắt đầu từ hai giờ ba mươi đến năm giờ hai mươi chiều, sau khi được nghỉ ngơi đầy đủ, Ngô Mi đã tràn đầy sinh lực tham gia vòng hai.
Vòng thi thứ hai đã khó hơn hẳn nên Ngô Mi không nộp bài sớm được nữa, mà làm bài cho đến khi hết giờ.
Thầy Triệu vội hỏi cô bé: “Ngô Mi, sao rồi? Em làm được hết chứ?”
Ngô Mi gật đầu: “Vâng ạ”.
Thầy Triệu đã tải đáp án về từ lâu rồi bắt đầu đối chiếu. Lần này, Ngô Mi không làm đúng được hết nữa, nhưng cũng không sai nhiều nên đoán chừng sẽ được 175 điểm.
Sau khi nhẩm tính kết quả cả hai vòng thi, thầy Triệu hít vào một hơi lạnh rồi nói: “Phải trên 290 điểm, với thành tích này thì kiểu gì em cũng được giải nhất”.
Ngô Bình vui vẻ nói: “Nếu được giải nhất thì sẽ được tham gia giải quốc gia đúng không thầy?”
Thầy Triệu cười nói: “Thật ra với thành tích hiện giờ của Ngô Mi thừa sức được tuyển thẳng vào Thanh Hoa hay Bắc Đại rồi. Nhưng tôi khuyên anh nên để cô bé tham gia giải quốc gia, sau đó đến quốc tế. Nếu cô bé đạt giải quốc tế thì sẽ có quyền được chọn những trường đại học hàng đầu của nước ngoài”.
Ngô Bình gật đầu: “Được, để xem ý con bé thế nào đã”.
Cả ba người đều rất vui vẻ, sau đó về khách sạn nghỉ ngơi. Thầy Triệu đã hoàn thành nhiệm vụ nên tối đó sẽ về huyện Minh Dương luôn, còn Ngô Bình và Ngô Mi thì ở lại tỉnh thêm mấy ngày.
Trước lúc trời tối, Ngô Bình đã dẫn Ngô Mi đến chào Lý Quảng Long.
Lý Quảng Long sống ở nơi sa hoa nhất tỉnh, giá nhà ở đây lên tới năm mươi nghìn một mét vuông, vậy mà anh ta có những năm ngôi nhà cao tầng với hai mươi căn biệt thự.
Anh ta sống trong căn sang trọng nhất với diện tích là hơn ba nghìn mét vuông, có cả bể bơi và sân cho máy bay trực thăng. Căn biệt thự này cao năm tầng, thuộc hàng đế vương ở khu Long Đình Thuỷ Ngạn, phía Bắc sát núi, phía Nam là hồ, phong cảnh đẹp hết chỗ chê.
Ngô Bình lái xe đến trước cổng biệt thự thì đã thấy có một người đàn ông trung niên để đầu trọc mặc đồ thời Đường đang mỉm cười đứng chờ sẵn rồi. Thấy Ngô Bình xuống xe, anh ta vội bước tới: “Chú em, anh chờ chú mãi!”
Anh ta và Ngô Bình ôm nhau chào hỏi vui vẻ.
Ngô Bình cười nói: “Anh Long, anh béo lên rồi!”
Lý Quảng Long liếc mắt: “Chú mới béo ấy!”
Sau đó, anh ta nhìn sang Ngô Mi rồi cười nói: “Em gái chú đây hả?”
Ngô Bình gật đầu: “Ngô Mi, chào anh Long đi”.
“Anh Long!”, Ngô Mi chào hỏi.
Lý Quảng Long cười lớn nói: “Em gái xinh quá, hơn anh trai em nhiều”.
Sau màn chào hỏi vui vẻ, Lý Quảng Long mời hai anh em Ngô Bình vào phòng khách. Căn phòng này được bài trí rất lộng lẫy, không gian rất rộng nên cho người ta cảm giác rất mênh mông.
Lý Quảng Long bảo người làm pha trà, còn mình thì lấy một chiếc hộp ra, bên trong có một chiếc vòng tay kim cương rất đẹp, anh ta nói: “Lần đầu gặp em gái, anh chẳng có gì nên tặng em chiếc vòng này”.
Ngô Bình vừa nhìn đã biết chiếc vòng có giá trị lớn nên lập tức từ chối: “Anh Long, chiếc vòng này đắt quá!”
Lý Quảng Long xua tay: “Ối dào, anh em trong nhà thì có gì mà đắt mới rẻ”.
Ngô Bình cười rồi nói với Ngô Mi: “Tiểu Mi, em nhận đi”.
Ngô Mi gật đầu: “Cảm ơn anh Long”.
Lý Quảng Long cười lớn nói: “Chú em, mạng anh là do chú cứu, mà anh chưa cảm ơn chú được”.
Trước đó, Ngô Bình đã chữa khỏi bệnh cho Lý Quảng Long mà không lấy một đồng nào.
Ngô Bình cười nói: “Giờ anh cảm ơn em vẫn chưa muộn mà”.
Lý Quảng Long thở dài nói: “Nhưng anh sắp nghẻo rồi, chỉ e không còn cơ hội cảm ơn chú nữa”.
Ngô Bình sững người: “Có chuyện gì thế?”
Lý Quảng Long cười trừ kể: “Anh đã đắc tội với một nhân vật lớn, người đó đã tuyên bố trong vòng ba ngày nữa sẽ đến hỏi tội anh”.
Ngô Bình cau mày: “Ai mà có khẩu khí lớn thế?”
“Huyết thủ Tào Vọng”, Lý Quảng Long nói: “Ông ta là đại cao thủ cảnh giới Khí đấy”.
Ngô Bình ngẫm nghĩ rồi hỏi: “Sao đến mức ấy, chẳng lẽ anh không thuê được vệ sĩ à?”
Lý Quảng Long lại thở dài: “Đương nhiên anh thuê được, nhưng họ vừa nghe phải đối đầu với Tào Vọng thì đều chạy mất dép hết. Hiện giờ, anh chưa thuê được một cao thủ nào, Tào Vọng đã tuyên bố rồi ai mà giúp anh thì sẽ là kẻ thù của ông ta”.
Ngô Bình hỏi: “Sao anh lại đắc tội với ông ta?”
Lý Quảng Long cười khổ đáp: “Do số anh đen! Tuần trước, có người tới gây rối ở chỗ của thằng em anh, anh đã dẫn theo mấy trợ thủ tới đập cho nó một trận nhừ tử. Ai ngờ, nó lại là cháu ngoại của Tào Vọng. Ông ta cho người đến bắt anh tới tận nhà xin lỗi”.
“Nhưng rõ ràng trong chuyện này thì thằng cháu ông ta sai trước thì sao anh phải cúi đầu? Vì thế, anh đã nhờ mấy nhân vật lớn ở tỉnh hoà giải giúp, ai dè Tào Vọng lại nổi điên lên không chịu. Cứ thế không ai muốn dính tới chuyện này nữa, vì Tào Vọng đã nói phải xử anh thì ông ta mới hả giận được”.
Ngô Bình suy nghĩ rồi hỏi tiếp: “Ở tỉnh không có ai đàn áp được ông ta à?”
“Có thì có, nhưng tiếc là người ta không thèm tiếp anh”, Lý Quảng Long lại thở dài: “Thậm chí có người còn thừa nước đục thả câu, chỉ mong anh chết càng nhanh càng tốt”.
“Anh có dự định gì chưa?”, Ngô Bình hỏi.
Lý Quảng Long rút một điếu thuốc ra nói: “Anh định rời khỏi đây, nhưng anh vất vả phấn đấu cả đời tại nơi này, đàn em cũng ở hết đây nên anh không đi được. Kiểu này chắc phải liều với Tào Vọng một phen thôi”.
“Thế lực của ông ta thế nào?”, Ngô Bình hỏi.
“Ông ta là một trong bốn người mạnh nhất ở tỉnh nên đương nhiên có thế lực rất lớn, chí ít thì cũng hơn anh. Ông ta chủ yếu kinh doanh sòng bạc với cho vay nặng lãi, thi thoảng cũng đầu tư này nọ. À, đội trưởng đội tuần tra của tỉnh còn là anh em kết nghĩa với ông ta, hai người thân nhau lắm nên ông ta mới huênh hoang như thế”.
Ngô Bình gật đầu: “Nói vậy thì anh thua ông ta về mọi mặt rồi”.
Lý Quảng Long cắn răng nói: “Ai mà chẳng phải chết, anh sẽ chơi với ông ta đến cùng!”
Ngô Bình giơ ngón tay cái: “Anh Long, hai người định đấu đá thế nào thì em không quan tâm, nhưng neeis ông ta định giết anh thì em sẽ không ngồi yên đâu”.
Lý Quảng Long ngẩn ra rồi quan sát Ngô Bình, nói: “Chú em, chú đùa à! Tào Vọng là cao thủ cảnh giới Khí đấy, chú em so làm sao được”.
Ông ta xua tay, quản gia lập tức mang một chiếc hộp đựng chi phiếu tới, Lý Quảng Long nói: “Chú em, trong này có mười triệu. Không nhiều đâu, chỉ là chút lòng thành của anh thôi”.
Ngô Bình cau mày: “Tiền gì đây?”
Lý Quảng Long bình thản đáp: “Chú vừa ra tù, chắc sẽ có nhiều việc cần dùng đến tiền, chỗ này là chút thành ý của anh thôi”.
Ngô Bình cười nói: “Anh sắp chết rồi mà vẫn nghĩ đến em, làm em cảm động quá. Nhưng em không đùa đâu, em sẽ lo vụ Tào Vọng cho anh”.
Dứt lời, Ngô Bình đứng dậy rồi tung một nắm đấm xuống sàn nhà, không khí lập tức vặn vẹo rồi vang lên một tiếng động.
Đây là Phách Không Chưởng, vì trước đó Ngô Bình chưa đả thông được kinh mạch cấp hai nên không phát huy được hết uy lực của nó. Nhưng giờ thì khác rồi, anh đã có thể tạo ra một sức mạnh kinh người, chưởng pháp mạnh như sấm sét.
Lý Quảng Long giật bắn mình rồi nói: “Shit! Chú em, chú là cao thủ à! Sao không nói sớm, làm anh tính chuyện hậu sự luôn rồi đấy!”
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK