Mục lục
Thần y thấu thị - Tinh Nhan (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Triệu Vương Tôn gật đầu: "Cảnh giới Địa Tiên vô cùng khó đột phá. Năm đó nếu không phải ta gặp được kỳ ngộ thì đời này đừng mong trở thành Địa Tiên. Oda Nobunaga không có đủ tà lực nên không thể nào đột phá được".

Ngô Bình nhân cơ hội thỉnh giáo: "Tiền bối, trừ người thì còn có những Địa Tiên khác không?"

Triệu Vương Tôn cười nói: "Tất nhiên là có. Nhưng khi tu vi đã đến cảnh giới Địa Tiên thì cách nhìn về mọi việc sẽ khác, đó là một cảnh giới hoàn toàn khác. Nói rõ ra thì cho dù bên cạnh cậu có Địa Tiên thì cậu cũng không nào biết được thân phận của người đó. Trên đời này, nếu không phải là những việc liên quan đến lợi ích trọng đại thì họ sẽ không đoái hoài đâu".

Ngô Bình nói: "Nhưng ngày xưa tiền bối cũng cầm kiếm giết rất nhiều tà tu Đông Doanh đấy thôi".

Triệu Vương Tôn gật đầu: "Đó là lựa của ta. Hơn nữa lúc đó ta cũng cảm thấy mình không thể đột phá, thế nên liền nhập thế tu hành, có thù tất báo".

Lúc này Dương Mộ Bạch đã đưa rượu đến, bốn người ngồi xuống thưởng thức rượu ngon, bàn chuyện giang hồ.

Bị cầm tù gần trăm năm, Triệu Vương Tôn không hiểu biết lắm về thế giới bây giờ, thấy cái gì cũng mới mẻ. Ông ấy thấy điện thoại của Ngô Bình rất thú vị, liền muốn nghiên cứu nó.

Diệp Thiên Tông lập tức cho người đưa một cái điện thoại mới đến để dạy ông ấy sử dụng.

Triệu Vương Tôn học mọi thứ rất nhanh, chẳng mấy chốc ông ấy đã hiểu cách dùng, còn đưa số điện thoại cho nhóm Ngô Bình.

Ngô Bình được Triệu Vương Tôn kể cho nghe rất nhiều chuyện ly kỳ trong giang hồ, chuyện lạ chốn võ lâm, anh tấm tắc thấy lạ.

Đang nói chuyện thì một luồng sáng bay từ ngoài cửa vào, Triệu Vương Tôn đưa tay tiếp lấy. Ông ấy mở ra nhìn thì sắc mặt trở nên nghiêm túc, lập tức đứng dậy rồi nói: "Cậu Ngô, ta phải đi đây".

Ngô Bình liền hỏi: "Tiền bối, có chuyện gì mà gấp như vậy?"

"Sau này ta sẽ nói cho cậu sau", ông ấy chắp tay chào mọi người rồi đi luôn.

Ba người Ngô Bình đi theo ra thì ông ấy đã biến mất tăm.

Ngô Bình rất kinh ngạc: "Tiền bối Triệu đi đâu rồi?"

Dương Mộ Bạch liếc nhìn Diệp Thiên Tông: "Sư đệ, đừng nói là nơi đó nhé?"

Diệp Lãnh Trúc khẽ gật đầu: "Chắc là vậy".

Ngô Bình vội hỏi: "NơI nào cơ?"

"Côn Luân", Dương Mộ Bạch nói: "Đó là một nơi trong truyền thuyết. Cậu không cần phải hỏi những cái khác, anh cũng chỉ biết nơi đó tên là Côn Luân".

Diệp Thiên Tông thở dài: "Mong rằng tiền bối sẽ sớm quay về".

Ba người đều rất mất mát, họ ngồi lại xuống ghế tiếp tục uống rượu.

Rượu có thể giải sầu, bầu không khí chẳng mấy chốc đã vui vẻ lại. Diệp Thiên Tông nói: "Sư đệ, cậu chữa khỏi cho tiền bối Triệu, anh sẽ đề nghị cấp huân chương đặc biệt cho cậu. Ngoài ra huyết chi và cóc ngọc ba chân cũng là bảo vật vô giá, bên trên cũng phải bù lại cho cậu".


Tất nhiên Ngô Bình không hề khách sáo, đó là đồ của anh, bên trên bù đắp cho anh cũng là chuyện đương nhiên. Anh hỏi: "Sư huynh, bồi thường bằng tiền sao?"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK