Cô ấy bất ngờ hỏi: “Ặc, toàn mùi rượu thôi”.
Ngô Bình cười híp mắt nhìn Viên Thiết: “Anh Thiết, anh còn uông tiếp được không? Không thì nhận thua đi”.
Viên Thiết bất ngờ khom lưng rồi móc họng nôn ra hết, có người nhanh nhẹn ném một cái thùng ra cho gã nôn vào đó.
Một khi nôn thì coi như thua, Viên Thiết nhăn mặt nhìn Ngô Bình rồi nói: “Một triệu mà cậu chuẩn bị đâu?”
Lúc này, cậu thanh niên tóc vàng đã cầm một cái túi quay lại, sau đó đổ từng chồng tiền lên bàn: “Anh Ngô, một triệu đây”.
Viên Thiết nhìn đống tiền đó mà hoa mắt, biết gặp phải cao thủ rồi nên đứng phắt dậy rồi chắp tay nói:
“Viên Thiết có mắt như mù, không biết là cao nhân nên thất lễ rồi”.
Ngô Bình bình thản nói: “Nói hay đấy, Hiểu Đồng là em tôi, cô nhóc chỉ mở một quán kinh doanh nhỏ, không thể gánh nổi cả đám ăn không uống không suốt ngày đâu”.
Viên Thiết nói: “Đúng, đã ăn thì phải trả tiền”.
Gã ngoảnh lại: “Mọi người tính sổ sách đi, cộng thêm năm trăm nghìn vào nữa”.
Gã dẫn cả kế toán theo nên người đó lấy máy tính ra tính ngay, Viên Thiết cười nói: “Tôi thấy cậu Ngô cũng là người trong giang hồ, chắc hẳn có bản lĩnh hớn, tôi có thể thỉnh giáo cậu vài chiêu không?”
Ngô Bình tỉnh bơ nói: “Tốt nhất là không nên, tôi mạnh tay lắm, dễ làm người khác bị thương”, nói rồi, anh bắn ra một chỉ phong.
Choang!
Chỉ phong đó khiến một chai rượu cách đó mấy mét vỡ toang, rượu chảy ra ngoài, còn chai thì vỡ nát.
Viên Thiết tái mặt rồi hoảng sợ nói: “Cậu… là tông sư cảnh giới Thần?”
Ngô Bình cười nói: “Anh chưa vào cảnh giới Khí nên không có tư cách tỉ thí với tôi đâu”.
Viên Thiết quỳ xuống đất rồi nói: “Tham kiến tông sư!”
Ngô Bình giơ tay, lập tức có một luồng sức mạnh vô hình nâng Viên Thiết dậy, gã mất khống chế, tự động đứng lên, sau đó vừa ngạc nhiên vừa thán phục nói: “Tôi khâm phục tài năng của tông sư, thật ra cậu không cần đọ rượu với tôi làm gì, chỉ cần xuất chiêu thôi là tôi sẽ nhận thua ngay rồi”.
Viên Thiết nói những lời thât lòng, nếu ngay từ đầu Ngô Bình đã thể hiện thân phận thì gã không bao giờ dám đọ tửu lượng với anh, thậm chí anh nói sao thì gã sẽ làm vậy.
Ngô Bình: “Võ giả cũng là người, cũng sống trong một xã hội pháp trị. Ai tốt với tôi thì tôi tốt lại, nếu ai muốn tỉ thỉ thì tôi cũng chiều”.
Viên Thiết vội vàng gật đầu: “Vâng, xin hỏi quý danh của tông sư”.
Ngô Bình: “Tôi là Ngô Bình, người Vân Đỉnh của tỉnh K”.
Vân Đông cách tỉnh K khá xa, Viên Thiết không phải nhân vật lớn ở đây nên không biết tới danh tiếng của Ngô Bình, gã vội nói: “Tông sư Ngô, nghe danh đã lâu!”
Lúc này, nhóm Trần Hiểu Đồng cũng đã nghệt mặt ra, sao tự nhiên Viên Thiết lại thuần tính thế? Còn nữa, tông sư là thế nào?
Ngô Bình cười hỏi: “Viên Thiết, nghe giọng của anh không giống người địa phương nhỉ?”
Viên Thiết vội đáp: “Vâng, quê tôi ở phương Bắc, hai mươi năm trước bôn ba đến Vân Đông. Tôi không có tài cán gì nên chỉ làm các việc lặt vặt ở quanh khu này, bên dưới cũng có vài tên đàn em thôi ạ”.
Ngô Bình: “Thế là anh biết rõ về bang Rắn Độc lắm đúng không?”