Ngạo Thiên: "Chuyện đó có thể được. Nếu cậu gặp rắc rối thì có thể nói với người phụ trách liên lạc, tôi có thể giúp cậu giải quyết rắc rối".
Ngạo Thiên có vẻ rất bận, nói thêm vài câu rồi lập tức nói: "Lý Huyền Bình, tiếp theo đệ tử của tôi sẽ phụ trách hoàn toàn việc liên lạc với cậu".
Một giây sau, một giọng nói khác vọng tới. Giọng người này nghe có vẻ khô khan. Đối phương nói: "Sư đệ Huyền Bình, anh là sư huynh cậu Long Quân. Sau này tôi sẽ phụ trách mọi việc liên quan đến cậu".
Ngô Bình đáp: "Chào sư huynh, không biết tu vi của sư huynh là gì?"
Long Quân đáp: "Vì tư chất của sư huynh không có gì đặc biệt nên tu vi trước mắt chỉ là Chân tiên. Có điều sức mạnh thì cũng tạm ổn, Chân tiên bình thường gặp anh có thể bại trước chiêu thứ ba".
Ngô Bình trong lòng bàng hoàng, vậy thì chẳng phải là cao thủ trong số các Chân tiên hay sao?
Anh lập tức đáp: "Sư huynh, nếu em gặp nguy hiểm, anh có thể đến cứu em không?"
Long Quân đáp: "Sư phụ bảo anh nhất định phải bảo đảm an toàn cho cậu, cho nên chỉ cần nhận được tin là anh sẽ đến ngay trong một nốt nhạc".
Sau đó anh ta lại nói: "Có điều, thế giới mặt đất vẫn chưa hoàn toàn hồi phục linh khí, cho nên tạm thời anh chỉ có thể phái hóa thân của mình đến đó".
Ngô Bình cười đáp: "Vậy cũng được".
Long Quân đưa cho anh một lệnh bài bằng ngọc, thông qua nó hai người có thể nói chuyện trực tiếp với nhau. Đồng thời, Long Quân cũng có thể dùng lệnh bài này định vị Ngô Bình, như vậy có thể nhanh chóng tới chi viện trong những trường hợp khẩn cấp.
Ngô Bình: "Sư huynh, tên của em dưới này là 'Ngô Bình’, em cần một số thứ giúp chứng minh thân phận đệ tử của tiên điện Thiên Võ".
Long Quân đáp: "Cái này dễ thôi, để anh gửi một số thứ qua. Đeo những thứ đó lên là người ngoài sẽ biết cậu là đệ tử tiên điện Thiên Võ".
Không lâu sau, Long Quân mang tới một chiếc nhẫn chứa đồ. Bên trong có một bộ quần áo thêu ký hiệu của tiên điện Thiên Võ. Ngoài ra còn có một huy hiệu, một lệnh bài chứng minh thân phận bằng kim loại, một thank kiếm có khắc ký hiệu rõ ràng của điện.
Nhìn thấy những thứ này, Ngô Bình thấy rất hài lòng. Từ giờ trở đi, anh chính là đệ tử chính thức của tiên điện Thiên Võ, không cần phải sợ bất cứ một tông phái nào khác.
Nói chuyện với Long Quân thêm một lát, Ngô Bình liền ngắt liên lạc. Vừa mới đột phá lên cảnh giới Địa Tiên nên anh rất muốn ra ngoài đi lại một lát. Ngô Bình sau khi ngưng tụ được nguyên thần liền cảm thấy cảm quan của mình hoàn toàn khác trước đây.
Thế giới trong mắt anh càng chân thực, càng mới mẻ hơn. Anh cảm thấy bầu trời, mặt đất và vạn vật đều vô cùng thân thuộc.
Khi ra khỏi phòng, anh phát hiện Thần Chiếu, Lý Dư, Mộc Linh,… đều đứng ở phía xa nhìn anh bằng ánh mắt kính nể.
Ngô Bình hỏi: “Mọi người túc trực ở đó nãy giờ sao?”
Lý Dư gật đầu: “Chủ nhân, nguyên thần của chủ nhân ban nãy thực sự doạ người! Nếu ai không biết còn tưởng Thiên Tiên hạ phàm!”