Mục lục
Thần y thấu thị - Tinh Nhan (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


Sau đó, ông ấy cúi chào Lý Vân Đẩu: “Mời ông Lý và thần y Ngô vào nhà!”

Ngô Bình bước vào nhà, sau đó mời Lý Vân Đẩu ngồi xuống trước, còn mình thì đứng cạnh ông.

Hoàng Thượng thấy Ngô Bình không ngồi thì cũng đứng, sau đó chắp tay nói: “Thần y Ngô, ban nãy cậu nói nhất định tôi sẽ gặp hoa trong ba năm tới, không biết là hoạ gì vậy ạ?”

Ngô Bình cười lạnh: “Ông biết rồi còn hỏi tôi làm gì? Khi luyện tâm ở cảnh giới Thánh sẽ phải dùng đến nhiều kỹ thuật. Tuy ngoài mặt thì ông đã là Võ Thánh, nhưng thực chất bên dưới thánh tâm đang áp chế mọt ma niệm rất mạnh. Ông cũng biết mà, nếu ông không áp chế nó cẩn thận, nhanh thì một năm, chậm thì ba năm nó sẽ phản phệ lại ông. Đến lúc đó, ông sẽ là một Ma quân”.

Hoàng Thượng vã mồ hôi lạnh, ông ấy đã lờ mờ đoán ra tình trạng của mình, nhưng nghe Ngô Bình nói xong thì mới biết tính nghiêm trọng của vấn đề.

Ông ấy vái lạy nói: “Xin thần y hãy cứu tôi”.

Ngô Bình cười lạnh: “Sao tôi phải cứu ông?”

Hoàng Thượng: “Nếu thần y chịu cứu tôi, nhất định tôi sẽ hậu tạ”.

Ngô Bình: “Ma niệm của ông mạnh lắm rồi, tôi không thể làm gì được nữa. Ông nhờ cao nhân khác đi, à bang Rắn Độc chẳng có một y vương còn gì? Sao ông không nhờ thử xem”.

Đơn Dị Nhân đứng một bên rồi bước ra, sau khi trúng một chưởng của Ngô Bình, ông ta đã biết sợ nên nói: “Thần y Ngô, Hoàng Khai cũng bó tay rồi”.

Ngô Bình nhìn chăm chắm vào Đơn Dị Nhân rồi nói: “Mang tiếng là Võ Vương mà lại buôn ma tuý, ông cẩn thận đừng để tôi tóm được”.

Đơn Dị Nhân ngẩn ra: “Ma tuý? Chắc thần y hiểu lầm rồi, bang chúng tôi không bao giờ động đến thứ ấy”.

Ngô Bình cười lạnh: “Vậy ư? Xem ra ông cũng không hiểu rõ về đám thuộc hạ của mình rồi”.

Đơn Dị Nhân nhăn mặt nói: “Nhất định tôi sẽ điều tra chuyện này”.

Hoàng Thượng thở dài nói: “Chắc tôi cũng tận số rồi”.

Ngô Bình: “Tôi đến đây còn có việc khác, có người đã đánh Lý Hoằng Đào. Cậu ta chỉ là một người bình thường, nhưng người đó lại dùng Thiết Sa Chưởng để tấn công, tôi rất muốn gặp cao thủ ấy”.

Hoàng Thượng cau mày rồi nói: “Thần y Ngô, đó là một thuộc hạ của tôi, cậu ta không cố ý đâu”.

Ngô Bình: “Không cố ý ư? Thế có nghĩa là tôi cũng có thể vô ý đánh người nhà ông à?”

Hoàng Thượng trước đó muốn nhờ vả Ngô Bình nên mới khúm núm, sau khi biết anh không thể giúp gì được mình thì không còn khách sáo nữa, mà thờ ơ nói: “Thần y Ngô đang uy hiếp tôi à?”

Ngô Bình cười nói: “Ông hiểu thế cũng được”.

Hoàng Thượng bật cười nói: “Đúng là tuổi trẻ tài cao, làm tôi muốn thử so chiêu với cậu quá!”

Ngô Bình nói: “Nếu ông thua thì sau này phải phục tùng mệnh lệnh của nhà họ Lý”.

Hoàng Thượng nhíu mày nói: “Thế cậu thua thì sao?”

Ngô Bình: “Tôi thua thì tuỳ ông xử trí”.

Hoàng Thượng: “Thế có gì thú vị, nếu cậu thua thì tôi sẽ lấy một nửa lợi nhuận của nhà họ Lý”.

Lý Vân Đẩu: “Được”.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK