Mục lục
Thần y thấu thị - Tinh Nhan (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ngô Bình hít sâu một hơi rồi nói: “Anh đừng đắc ý vội, sư phụ của tôi là Đông Phật tiên sinh, nếu anh giết tôi, sư huynh tôi sẽ trả thù cho tôi”.

Trần Vĩnh Chân hừ một tiếng rồi nói: “Trả thù? Nhưng có ai biết là tôi giết anh đâu? Đến lúc đó, tôi sẽ nói là Song Tiên làm, chắc họ sẽ tin thôi”.

Ngô Bình chợt bật cười rồi lắc đầu.

Trần Vĩnh Chân cau mày: “Anh cười cái gì?”

Ngô Bình: “Vì thấy anh ngu xuẩn quá, anh tưởng sư huynh không biết hành động của tôi ư?”

Trần Vĩnh Chân cả kinh rồi bật cười nói: “Nếu sư huynh anh mà ở đây thì đã ra tay rồi. Anh Ngô, anh đã trúng Thôi Tâm Chưởng của tôi nên cùng lắm chỉ sống được vài phút nữa. Có gì trăn trối thì nói nốt đi, nếu làm được thì tôi sẽ giúp cho”.

Ngô Bình tỏ vẻ đau đớn rồi hộc ra thêm một ngụm máu nữa: “Trần Vĩnh Chân, anh sẽ không có kết cục tốt đẹp đâu”.

Trần Vĩnh Chân mỉm cười: “Nói mấy chuyện đó có ý nghĩa gì chứ, thua thì vẫn hoàn thua, hiểu không?”

Ngô Bình nhìn anh ta: “Tôi không nên cứu anh, lẽ ra phải để Từ Thiên Hựu đoạt linh hồn anh mới phải”.

Trần Vĩnh Chân hừ nói: “Ban đầu, Từ Thiên Hựu nhận tôi làm đồ đệ, tôi hào hứng lắm, cứ tưởng có thể bái cao nhân làm sư phụ rồi, chắn chắn sau này tiền đồ sẽ rộng mở. Ai ngờ, lão già chết tiệt ấy chẳng có ý tốt đẹp gì, nhân lúc tôi tu luyện đã cướp mất cơ thể tôi”.

“Nhưng lão ta cũng kiên nhẫn thật, để thể chất của tôi đạt đủ yêu cầu để lão Đoạt Xá, lão đã dốc lòng truyền thụ cho tôi những 10 năm. Nếu không có anh xuất hiện thì tôi đã trúng kế của lão rồi. Ha ha, nhưng người tính không bằng trời tính, mạng tôi lớn không chết được”.

Lúc này, chân khí màu vàng của Ngô Bình đã nối lại các mạch máu bị đứt, anh thầm thở phào một hơi rồi chầm chậm đứng dậy.

Trần Vĩnh Chân vô thức lùi lại một bước rồi ngạc nhiên nói: “Anh không sao ư?”

Ngô Bình lau máu trên khoé miệng rồi thờ ơ nói: “Thôi Tâm Chưởng của anh rất lợi hại, nó đã làm đứt động mạch của tôi”.

“Đứt động mạch rồi mà anh vẫn sống được sao?”, Trần Vĩnh Chân híp mắt lại, cảm thấy rất khó tin.

Ngô Bình nói: “Cái sai lầm của anh là ra tay với người mà mình chưa tìm hiểu”.

Dứt lời, Ngô Bình lao về phía Trần Vĩnh Chân nhanh như điện.

Trần Vĩnh Chân cũng có tu vi ở cảnh giới Thần Thức nên phản ứng lại rất nhanh, anh ta ngửa người ra sau rồi lùi lại. Song, anh ta mới lùi được một chút thì đòn tấn công của Ngô Bình đã tới.

Ngũ Long Thánh Quyền tới quá nhanh, Trần Vĩnh Chân không thể làm được.

Ngô Bình đạp thẳng vào đầu gối của Trần Vĩnh Chân.

Rắc!

Một tiếng động vang lên, Trần Vĩnh Chân kêu lên đau đớn khớp gối bẻ gập, người anh ta khuỵ xuống, Ngô Bình lập tức đấm một cú vào mặt anh ta.

Phụt!

Sau cú đấm đó, mũi của Trần Vĩnh Chân đã gãy, răng rụng, xương gò và hàm má dập nát.

Người anh ta đập vào một góc rồi bất động. Cú đấm của Ngô Bình đã khiến ý thức của anh ta hỗn loạn, tinh thần rối bời.

Bụp bụp!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK