Ngô Bình biến hóa thành người khổng lồ cao vạn mét, cánh tay thô hơn cả thân rắn khổng lồ, anh lạnh lùng nói: “Không sợ vỡ bụng thì mày ăn thử xem!”
Cảm nhận được khí tức đáng sợ của Ngô Bình, rắn tám đầu rụt lại, hỏi: “Ngươi là người phương nào?”
Ngô Bình: “Tao là ai, mày không cần biết, mau quay về chỗ mày ở đi!”
Rắn khổng lồ cảm thấy mất mặt. Nó được nước Oa cung phụng mấy nghìn năm, gọi là rắn khổng lồ Bát Kỳ, năm đó chỉ có một người hàng phục được nó nên nó liếc Ngô Bình: “Nhân loại bé nhỏ, vì sao dám ngông nghênh như thế?”
Ngô Bình: “Đã nể mặt mà còn không chịu à?”
Dứt lời, anh đánh ra một quyền, rắn khổng lồ tránh né, nhưng quyền này của Ngô Bình quá nhanh, đầu rắn bị đánh trúng, một cái nổ tan nát, đau tới mức con rắn rít thảm.
Một tay Ngô Bình túm đầu rắn, tay kia đấm liên hồi.
Bùm bùm bùm!
Dưới năm cú đánh, năm cái đầu bị đánh bại. Rắn lớn Bát Kỳ sợ hãi: “Thánh Nhân tha mạng!”
Lúc này Ngô Bình mới thu tay, lạnh lùng nói: “Sao, biết sợ chết rồi à?”
Bát Kỳ chỉ còn lại hai đầu không ngừng gật gù: “Tiểu nhân đáng chết, chọc giận Thánh Nhân, thỉnh người tha cho!”
Ngô Bình: “Mày là yêu vật của nước Oa?”
Bát Kỳ: “Ta là rắn yêu được nước Oa cung phụng mấy nghìn năm, mỗi tháng nước Oa sẽ hiến tế người sống, còn ta sẽ ra tay giúp được quốc chủ nước Oa khi cần thiết!”
Ngô Bình cười lạnh: “Mấy nghìn năm nay, mày ăn không ít người nhỉ?”
Bát Kỳ: “Là do nước Oa hiến tế, không phải ta chủ động đòi!”
Ngô Bình tung một chưởng vào bụng nó, dùng sức lần mò, móc ra một hạt châu màu xanh, lớn như căn nhà. Anh cầm hạt châu nói: “Ăn nhiều người như vậy là để luyện yêu đan chứ gì”.
Bát Kỳ hét thảm, cơ thể vặn vẹo.
Ngô Bình tung cước giẫm nó tè xuống mặt đất, đạp nát luôn hai đầu còn lại: “Loại ác yêu như mày thì sao tao tha được!”
Người trên đảo thấy Ngô Bình giết rắn yêu thì mất luôn ý chí chiến đấu, nhanh chóng đầu hàng, Dương Nguyên Bá nhanh chóng kiểm soát toàn đảo.
Diện tích đảo Thanh Hoa xấp xỉ tỉnh Đông Hải, dân số nước Oa tập trung ở đây rất nhiều, trên đảo có nhiều khoáng sản quý giá nhất nước, thêm một bình nguyên thích hợp trồng trọt, mưa thuận gió hòa nên dân cư đã hơn năm tỷ.
Chuyện cai trị thì Ngô Bình giao cho Dương Nguyên Bá, anh đang nghĩ liệu có nên tiếp tục đánh đảo Kyo để hoàn toàn đả bại nước Oa không.
Nhưng hôm sau, nước Oa đã phái sứ thần tới, tỏ vẻ bằng lòng cắt đảo Thanh Hoa cho Thiên Võ, hơn nữa còn tự coi mình chư hầu của đế quốc Thiên Võ.
Sau khi gặp sứ thần, Ngô Bình tìm Dương Nguyên Bá, hỏi hắn: “Đô đốc Dương, ngươi cảm thấy trẫm nên chấp nhận việc nước Oa tiến cống không?”
Dương Nguyên Bá: “Theo thần, nước Oa tài nguyên có hạn, đảo nhỏ nhiều, không tiện quản lý. Bây giờ nước ta đánh chiếm Thanh Hoa, sau này cứ chiếm đóng trên đảo để quản lý nước Oa”.