Lời vừa thốt ra, mọi người đều sửng sốt. Linh Bảo Huyền Minh Đan! Ai cũng biết việc luyện chế loại đan dược này có độ khó thế nào, nhưng không ai ngoài Ngô Bình có thể luyện chế nó thành công!
Nam Cung Lệnh Nghi hỏi: “Có đan dược chứ?”
Minh Thiên phất tay một cái, viên Linh Bảo Huyền Minh Đan ấy liền bay đến trước mặt Nam Cung Lệnh Nghi.
Nhìn thấy viên đan dược gần như hoàn hảo này, trái tim của Nam Cung Lệnh Nghi bèn đập mạnh. Trông cô ấy như đang chiêm ngưỡng một tác phẩm nghệ thuật vậy. Rất lâu sau đó, cô ấy mới khẽ gật đầu: “Đan dược cực phẩm. Xem ra Ngô đan sư thật sự tìm được cách giải quyết, mà cách này còn cực kỳ cao minh”.
Ngô Bình nói: “Đại đan sư quá khen rồi, tôi chỉ may mắn thôi”.
Nam Cung Lệnh Nghi hiếm khi nở nụ cười: “Tôi biết sự huyền diệu của nó chỉ có thể ngầm hiểu chứ không thể diễn tả bằng lời, nhưng vẫn mong cậu có thể chia sẻ suy nghĩ của mình khi giải quyết vấn đề này”.
Ngô Bình khó lòng từ chối, lập tức thuật lại cách suy nghĩ của mình và một số thao tác đơn giản. Nhưng rõ ràng là chín mươi phần trăm số người ngồi đây không hiểu, mười phần trăm còn lại cũng chỉ hiểu một nửa.
Nói được nửa giờ đồng hồ, Ngô Bình cảm thấy hơi xấu hổ khi nhận ra có nhiều người mờ mịt không hiểu gì. Anh giảng giải quá thất bại rồi. Ngẫm nghĩ một lúc, anh đột nhiên bảo: “Đại đan sư, hay là thế này, tôi sẽ luyện chế một lò đan dược ngay tại đây, như thế sẽ trực quan hơn nhiều”.
Nam Cung Lệnh Nghi có phần kinh ngạc: “Ngô đan sư không sợ kỹ thuật luyện đan của cậu bị người khác học được sao?”
Ngô Bình nói: “Nếu có thể học ngay sau một lần xem, vậy chứng tỏ trình độ luyện đan của người đó không hề kém tôi, học cũng chẳng sao cả”.
Nam Cung Lệnh Nghi cười bảo: “Được. Vậy làm phiền Ngô đan sư lên bục để luyện chế”.
Khi Ngô Bình bước lên bục, Nam Cung Lệnh Nghi bèn lấy lò đan ra và hỏi: “Cậu cần đan dược gì?”
Ngô Bình đọc ba mươi lăm vị thuốc. Cô ấy phất tay một cái, số dược liệu ấy liền xuất hiện trước mắt anh.
Trước mặt mọi người, Ngô Bình bắt đầu luyện đan. Thủ pháp của anh không có gì đặc biệt, nhưng nhất cử nhất động đều khớp với vận luật đất trời. Anh vừa làm vừa giảng giải. Nhưng đúng như anh đã nói, dù có làm thế này thì người ta cũng chỉ có thể nhìn thấy bề ngoài, còn những sự biến đổi kỳ diệu bên trong không thể diễn giải bằng lời.
Bốn mươi phút sau, lò đan dược này đã luyện thành. Đan khí bay ra, bốn viên đan dược nhanh chóng được ngưng tụ trên tay anh, đan cực phẩm!
Trong lòng Nam Cung Lệnh Nghi khẽ chấn động. Loại đan dược này, dù là cô ấy chính tay luyện chế, cũng sẽ rất khó đạt đến cực phẩm. Trừ phi cho cô ấy ba cơ hội trở lên, cô ấy mới chắc chắn mình sẽ luyện ra một lò đan dược cực phẩm.
Luyện xong lò đan dược này, Ngô Bình ôm quyền về phía mọi người rồi quay về chỗ cũ.
Minh Thiên và Viên Định Trí giơ ngón tay cái, đồng thanh nói: “Khâm phục!”
Sau đó Nam Cung Lệnh Nghi giảng giải một số công dụng của luyện đan, mọi người đều chăm chú lắng nghe.
Lớp học này kéo dài ba canh giờ mới kết thúc. Sáu người Ngô Bình đang chuẩn bị rời đi thì Nam Cung Lệnh Nghi bỗng tiến về phía Ngô Bình.
Đám Ngô Bình vội vàng đứng lại. Nam Cung Lệnh Nghi cười hỏi: “Ngô đan sư có hứng thú gia nhập Tam Thất Đan Đường do tôi lãnh đạo, trở thành một trong những cộng sự của chúng tôi không?”
Ngô Bình ngẩn ra, nhìn về phía Minh Thiên.
Minh Thiên cười nói: “Sư đệ, đan đường của đại đan sư chủ yếu ở ngoài Cửu Dương Cảnh, tuy cậu là một trong những người sáng lập Bách Vị Thảo Đường, nhưng điều này không cản trở cậu trở thành cộng sự của tổ chức khác”.
Nam Cung Lệnh Nghi tiếp lời: “Đúng vậy, chuyện này không hề xung đột”.
Minh Thiên hỏi: “Đại đan sư, không biết cộng sự của mọi người được phân chia lợi ích thế nào?”
Nam Cung Lệnh Nghi đáp: “Các cộng sự có thể lấy đi toàn phần đan dược do họ luyện chế, ngoài ra còn được chia mười phần trăm lợi nhuận của Tam Thất Đan Đường”.