Lý Đông Hưng thấy con trai mình đau đớn như vậy thì bước tới trước mặt Ngô Bình cầu xin: “Ngô thần y, xin hãy nể mặt chú mà cứu Hoằng Đào!”
Ngô Bình thở dài đáp: “Không phải cháu không muốn giúp mà thực sự là những dược liệu kia quá đắt đỏ, cháu cũng không còn cách nào”.
Vương Cầm Cầm: “Phương thuốc của cậu vốn không hề tồn tại. Cậu không muốn chữa bệnh cho con tôi thì có!”
Ngô Bình đáp: “Vậy sao? Vậy thì chờ một chút”.
Ngô Bình đi vào trong phòng, khi trở lại trong tay anh đã cầm một củ sâm vua nhị phẩm, một ít linh chi vua, một quả Chu và nanh rắn lấy từ Dược Vương.
Những thứ này vô cùng kỳ diệu, cho dù là Vương Cầm Cầm - một người không hiểu gì về y thuật nhìn vào cũng biết đây không phải những dược liệu thông thường.
Ngô Bình lấy ra củ sâm vua, nói: “Đây chính là sâm vua nhị phẩm. Giá cả của nó vào khoảng mười lăm tỷ tệ”.
Lý Đông Hưng sán lại gần thì ngửi thấy một mùi thơm vô cùng thanh khiết, khiến tinh thần ông ấy cảm thấy rất thoải mái. Ông ấy kinh ngạc hỏi: “Đây chính là sâm vua sao?”
Ngô Bình lại lấy linh chi vua ra. Toàn thân cây linh chi này có màu trắng như ngọc, mùi thơm càng khiến người ta động lòng. Anh nói: “Linh chi vua này có giá ít nhất là mười một tỷ tệ!”
Vương Cầm Cầm và Lý Đông Hưng đưa mắt nhìn nhau. Vương Cầm Cầm cắn răng hỏi: “Chữa bệnh cho con trai tôi nhất định phải dùng những dược liệu này sao?”
Ngô Bình: “Trình độ của tôi có hạn, chỉ có mấy loại dược liệu này mới chữa được. Nếu thím không nỡ tiêu tiền thì xin mời đi tìm cao nhân khác”.
Lý Đông Hưng do dự một lát rồi hỏi: “Ngô thần y, bốn loại dược liệu này tổng cộng bao nhiêu tiền?”
Ngô Bình: “Quả Chu mười tỷ tệ, nanh rắn một tỷ tệ. Tất cả bốn loại dược liệu cộng lại là bốn mươi tư tỷ. cộng thêm một tỷ tệ tiền phí chẩn đoán bệnh là bốn mươi lăm tỷ tệ!”
Vương Cầm Cầm nghe xong cái giá mà ngã ngồi ra đất. Bà ta giận dữ quát lớn: “Cậu đang lừa nhà họ Lý chúng tôi phải không?”
Ngô Bình cười lạnh: “Sau câu nói này của thím, giá đã tăng lên năm mươi tỷ tệ. Các người thích chữa thì chữa, không thích thì thôi!”
Vương Cầm Cầm lúc này đột nhiên khóc rống lên, chạy tới trước mặt Lý Vân Đẩu, quỳ sụp xuống: “Bố, cậu ta là cháu trai nuôi của bố, bố phải quản chuyện này chứ?”
Lý Vân Đẩu hừ lạnh đáp: “Những dược liệu này đều là Ngô Bình khó khăn lắm mới thu thập được. Chẳng lẽ cô đòi phải tặng không cho nhà cô?”
Vương Cầm Cầm: “Nhưng hơn bốn mươi tỷ tệ là quá đắt. Những loại dược liệu này chắc chắn không đáng từng đó tiền!”
Ngô Bình thản nhiên đáp: “Thím chê đắt thì có thể tự đi mua. Dù gì con trai thím cũng chưa chết ngay được đâu”.
Vương Cầm Cầm lại tiếp tục khóc rống lên khiến Lý Vân Đẩu vô cùng bực mình. Ông ấy đành nói với Ngô Bình: “Tiểu Bình, ngoài cách dùng những loại dược liệu này, liệu còn cách nào trị bệnh nữa không?”
Ngô Bình nhún vai: “Ông nội, phí điều trị cháu có thể không thu, nhưng giá của những loại dược liệu này ông cũng biết rõ. Giá cháu đưa ra đã là giá thấp nhất rồi”.