Mục lục
Thần y thấu thị - Tinh Nhan (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lý Vân Đẩu cười nói: "Ông nói được làm được".

Lúc này, Ngô Bình chỉ vào phía nam của Thất Châu và nói: "Đế quốc Thần Võ này đang rục rịch và sẽ sớm tấn công chúng ta. Khi cháu tiêu diệt đế quốc này, quy mô của đất nước sẽ tăng gấp đôi. Đến lúc đó, khoảng cách trực tiếp giữa nó và Linh Xuyên sẽ được rút ngắn xuống dưới 10.000 dặm".

Lý Mai ngay lập tức hiểu ý của Ngô Bình: "Huyền Bình, ý anh là đánh hạ vùng đất giữa Thất Châu và Linh Xuyên".

Ngô Bình: "Thực ra muốn khống chế một nơi thì trước hết phải khống chế lực lượng mạnh nhất ở nơi đó, ví dụ nơi này".

Anh chỉ vào ngọn núi lớn ở phía tây Linh Xuyên, anh nói: "Nơi này được coi là thâm sơn cùng cốc, nhưng trên thực tế có rất nhiều người miền núi, họ dựa vào núi để mưu sinh. Những người miền núi này đều tin vào 'Thần Hỏa Giáo' bản địa. Chỉ cần chúng ta kiểm soát Thần Hỏa Giáo, khu vực lớn gấp trăm lần Linh Xuyên này đều là của chúng ta. Mặc dù là một ngọn núi, nhưng nó chứa đựng nhiều khoáng thạch, rất giàu dược liệu và gỗ".

Anh chỉ vào phía đông của đế quốc Thần Võ và nói: "Đây là một cao nguyên rộng lớn với diện tích gấp năm lần đế quốc Thần Võ. Có một thế lực rất hùng mạnh được gọi là Tam Thánh Môn. Tam Thánh Môn mạnh đến mức thậm chí cả nước Long cũng không thể làm gì, nếu chúng ta có thể làm chủ Tam Thánh Môn, mảnh đất này cũng là của chúng ta".

Lý Vân Đẩu nói: "Thì ra là như vậy. Huyền Bình, như vậy nếu chúng ta muốn chiếm một địa điểm, trước tiên chúng ta phải hàng phục lực lượng thống trị ở đó, phải không?"

Ngô Bình: "Vâng. Dù sao đây cũng là thời đại tu chân, mọi chuyện đều phải dùng tới vũ lực, nếu chúng ta không có thực lực mà còn muốn chiếm một mảnh đất, vậy sẽ không ai phục".

Lý Mai mỉm cười và nói: "Đừng lo lắng, hạ gục đế quốc Thần Võ trước".

Ngô Bình: "Cần thiết lập một trận truyền tống giữa Thất Châu và Linh Xuyên để tiện lợi cho việc trao đổi nhân sự giữa hai nơi".

Họ đang nói thì Đỉnh Nhi leo lên vai Ngô Bình và nói: "Bố ơi, con muốn học võ".

Đỉnh Nhi tuy vẫn còn bé nhưng lớn rất nhanh, bây giờ trông như một đứa trẻ hai tuổi, tay chân linh hoạt, chuyên gây rối, ngày nào cũng khiến cả nhà rối tung.

Ngô Bình cười nói: "Đỉnh Nhi, sao đột nhiên con muốn học võ?"

Đỉnh Nhi: "Con đã xem TV, những người biết võ đều rất oai".

Ngô Bình: "Ừ, khi nào con lớn hơn một chút, bố sẽ dạy con võ thuật chân chính".

Đỉnh Nhi hoan hô và nói: "Bố, con còn muốn ra biển chơi".

Ngô Bình sửng sốt: "Con đã từng chơi ở biển sao?"

Đỉnh Nhi lúc này mới ý thức được mình lỡ miệng, liền chớp chớp mắt: "Con mới tới một lần".

Ngô Bình sầm mặt: "Ai dẫn con tới?"

Lý Tố vội vàng nói: "Chủ nhân, là lỗi của tôi, tôi đã không trông kỹ tiểu chủ nhân. Tiểu Ngũ nghịch ngợm đem tiểu chủ nhân đi ra ngoài mà không xin phép, còn đi xuống biển, may mắn tôi phát hiện kịp thời và nhanh chóng đuổi theo đưa người về".

Tiểu Ngũ chính là con giao long nhỏ nhất trong năm con, và cũng tinh nghịch nhất. Đỉnh Nhi thích chơi với đám giao long, rất thân thiết với chúng

Ngô Bình không trách Lý Tố, anh hỏi: "Hoàng Long đâu?"

Tiểu Hoàng Long đột nhiên xuất hiện ở trước mặt anh, cười nói: "Chủ nhân".


Ngô Bình: “Đỉnh Nhi đi xuống biển chơi, cậu không đi theo sao?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK