Ngô Bình nói gằn từng chữ: “Vì thế tôi mới phế tu vi của ông, nếu ông còn chọc đến tôi nữa thì tôi sẽ giết ông luôn”.
Lửa giận trong lòng Lý Ngư Long lập tức tắt ngúm, thay vào đó là một nỗi sợ hãi đến tột cùng, ông ta run rẩy nói: “Tôi cho ông chủ Niên chống lưng, ông ấy sẽ không tha cho cậu đâu”.
“Ông đánh giá mình hơi cao rồi đấy!”, Từ Quý Phi lạnh lùng nói: “Nếu ông chết thì ông chủ Niên sẽ tìm người khác thay thế ngay thôi”.
Nói rồi, ông ấy nhìn sang Ngô Bình: “Chú giết quách ông ta đi cho gọn”.
Ngô Bình xua tay: “Cho ông ta một cơ hội đã anh”.
Lúc này, Nghiêm Lập Chân đang dần tỉnh lại. Anh ta mở mắt rồi gào thét đau đớn vì đầu gối và hai chân đã bị phế hoàn toàn.
“Nghiêm Lập Chân, thấy sao? Giờ còn muốn giết cả nhà tôi nữa không?”, Ngô Bình lạnh giọng hỏi.
Nghiêm Lập Chân hét lên: “Họ Ngô kia, sư phụ tao sẽ không tha cho mày đâu, nhất định người sẽ trả thù cho tao”.
Ngô Bình thờ ơ nói: “Thế à? Để tôi xem sư phụ anh có cứu được anh không”.
Dứt lời, anh ra tay nhanh như điện điểm hơn ba mươi cái vào người Nghiêm Lập Chân. Lần này, anh đã hạ một đòn ám thủ cực mạnh là Ngũ Âm Tuyệt Sinh Thủ vào người anh ta.
Ai bị trúng đòn này thì cứ một tiếng lại bị đau mười phút, cơn đau ngày càng tăng, cuối cùng sẽ chết vì quá đau đớn.
Sau khi trúng đòn, Nghiêm Lập Chân đau đớn gào thét rồi ngất xỉu.
Ngô Bình nói với hai đệ tử của Hình Ý Môn: “Dẫn anh ta đi đi, mang về xem Dương Thiên Thiền có cứu được không”.
Hai người kia không dám ho he một câu rồi khiêng Nghiêm Lập Chân đi ngay.
Bọn họ vừa đi thì Từ Quý Phi nói: “Chú làm vậy chỉ e sẽ chọc giận Dương Thiên Thiền đấy, ông ta hơn trăm tuổi rồi, con cháu cả đống, chỉ sợ…”
Ngô Bình cười nói: “Nếu ông ta nghiên cứu kỹ về kỹ thuật của em thì sẽ đích thân tới xin em”.
Từ Quý Phi ngạc nhiên hỏi: “Đến tận nhà xin chú ư?”
Ngô Bình: “Em sẽ giải thích chuyện này với anh sau”.
Sau đó, anh lại nhìn Lý Ngư Long rồi hỏi: “Ông có phục không?”
Lý Ngư Long thầm thấy rất tủi nhục và oán hận, nhưng không dám tỏ thái độ, mà chỉ run rẩy nói: “Tôi có”.
“Tốt, chứng tỏ ông vẫn còn thông minh”, nói rồi, Ngô Bình gọi Từ Quý Phi cùng rời khỏi câu lạc bộ.
Rời khỏi câu lạc bộ rồi, Từ Quý Phi nói: “Hôm nay chúng ta đã động vào Lý Ngư Long, khéo người chống lưng cho ông ta sẽ ghi hận rồi gây khó dễ cho chú tư nhà anh”.
Ngô Bình ngẫm nghĩ rồi nói: “Anh sắp xếp cho em gặp chủ tịch tỉnh một lúc nhé”.
Từ Quý Phi sáng mắt lên: “Ý của chú là?”
Ngô Bình: “Em đã nhìn thấy ông ấy mấy lần trên ti vi, ông ấy cũng đang có bệnh đấy”.
Từ Quý Phi tò mò hỏi: “Chú nhìn trên ti vi mà cũng biết ư?”
Ngô Bình: “Giờ ông ấy đang rất đau đớn, nếu em có thể chữa khỏi bệnh cho ông ấy thì sẽ giúp ích cho ông tư nhà anh”.
Từ Quý Phi gật đầu: “Được, lát anh sẽ bảo chú tư sắp xếp ngay”.
Ngô Bình về nhà thì thấy Lâm Băng Tiên đã thay lễ phục để đi dự tiệc tốt nghiệp rồi, cô ấy còn đeo thêm một chiếc vòng cổ.
Ngô Bình đờ đẫn trước vóc dáng hoàn hảo của cô ấy, ánh sáng mắt lên nói: “Băng Tiên, cô đẹp quá!”
Lâm Băng Tiên hơi xấu hổ: “Thật không ạ? Bộ này em mua từ thời còn đi học, giờ hơi chật rồi nhưng em vẫn mặc tạm”.
Ngô Bình suy nghĩ rồi nói: “Vậy sao được, để tôi đi chọn cho cô mấy bộ đồ”.
Lâm Băng Tiên vội vàng xua tay: “Không không, anh Ngô, anh đã tốn nhiều tiền cho em rồi, lần này không cần nữa đâu ạ”.
Ngô Bình cười nói: “Lo gì, bao giờ cô thành ngôi sao nổi tiếng thì trả tôi cũng được”.
Sau đó, anh quả quyết kéo cô ấy ra ngoài.
Các cửa hàng xa xỉ phầm của Đinh Vi có mặt trên các tỉnh thành của cả nước, ở Vân Kinh cũng có vài cửa tiệm từ quần áo, túi xách, đến trang sức, nói chúng đủ cả.
Ngô Bình bảo Cương Tử lái xe đến đường Thanh Vũ xa hoa nhất của Vân Kinh, con đường này đầy những cửa hàng đồ hiệu, có thể coi là con phố đắt giá nhất của thành phố.
Ngô Bình nhớ gần đây có khá nhiều các cửa hàng xa xỉ phẩm của Đinh Vi, anh đang giữ một chiếc thẻ VIP, cũng đến lúc dùng tới rồi.
Bọn họ đi vào cửa hàng đầu tiên là DIOR, chủ yếu bán trang phục, nước hoa và trang sức.
Chưa vào, Lâm Băng Tiên đã hoảng lên nói: “Anh Ngô, đồ ở đây đắt lắm, chúng ta sang cửa hàng khác đi”.
Mấy cô bạn học nhà giàu của Lâm Băng Tiên khá thích đồ của nhãn hiệu này, nhưng đồ ở đây đều có giá cả chục nghìn, Lâm Băng Tiên thấy như vậy là quá đắt.
Ngô Bình nói: “Đến rồi thì cứ vào xem đã”.