Mục lục
Thần y thấu thị - Tinh Nhan (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ngô Bình: “Nếu như vậy thì sao trước đó anh không mua?”

Người đàn ông ngượng ngùng nói: “Trước đó tôi mang theo không đủ tiền, nên phải quay về rút tiền. Khi tôi quay lại thì anh đã mua mất rồi”.

Ngô Bình: “Xin lỗi, mặc dù tôi muốn giúp anh nhưng thứ này cũng có ích với tôi. Thế này đi, tôi có thể cho anh tìm người mô phỏng hình dáng của búp bê đất, nặn ra mười hai con khác giống y hệt, nếu vậy thì bất cứ lúc nào anh cũng có thể học động tác của chúng”.

Người đàn ông ngây ra, thật ra gã đang nói dối, thứ gã cần không phải là động tác, gã sầm mặt nói: “Anh bạn, tạo điều kiện cho người khác cũng là tạo điều kiện cho mình”.

Ngô Bình bình thảnh đáp: “Xem ra mấy động tác này cũng chẳng có ích gì với anh”. Cậu dứt lời thì quay người, tiếp tục đi về trước.

Người đàn ông đó không đi theo nữa mà quay đầu bỏ đi.

Cổ Thanh Liên cũng có chút kinh nghiệm giang hồ, nói: “Người đó thất bại thì nhất định sẽ nghĩ cách khác, tốt nhất chúng ta nên mau chóng rời khỏi đây”.

Ngô Bình: “Sợ gì chứ? Nếu gã dám chơi bẩn thì tôi sẽ để gã phải thấy hối hận vì đã đến thế giới này”.

Cậu vẫn thong dong dạo chợ đêm, lúc đi được gần nửa khuôn viên chợ thì nhìn thấy một người phụ nữ trung niên bán thuốc. Bà ta bày mười mấy loại dược liệu bên cạnh mình, gần như tất cả đều là dược liệu bình thường, không có gì đặc biệt.

Ngô Bình chỉ liếc sơ thì đầu óc lại hiện ra vô số kiến thức về dược liệu, cậu lập tức biết được tên gọi và giá cả của số dược liệu này. Trong mười mấy loại dược liệu đó, có hai loại quý, một loại tên là Đoạn Cốt Thảo, loại kia là Long Huyết Thảo. Hai loại dược liệu này không phải có tiền là có thể mua được, cũng không biết từ đâu mà người phụ nữ đó lại có được chúng, nhưng lại không biết được giá trị của chúng, nếu không thì cũng không đem ra bán ở chợ đêm.

Cậu hỏi: “Cho hỏi số dược liệu này dùng để làm gì? Bán như thế nào?”

Người phụ nữ liếc nhìn cậu rồi nói: “Tôi tình cờ có được số dược liệu này, không biết có tác dụng gì nên mới đóng gói đem ra bán”.

Ngô Bình: “Đóng gói à? Vậy bán bao nhiêu?”

Người phụ nữ nghiến răng nói: “Mười ngàn tiền tiên”.

Ngô Bình suy nghĩ một lúc rồi hỏi: “Rẻ hơn chút được không?”

Người phụ nữ lắc đầu: “Mặc dù tôi không rành dược liệu, nhưng không chừng có hai loại dược liệu trong số này rất có giá trị”.

Ngô Bình cũng không nói thêm, đưa mười ngàn tiền tiên rồi mua hết toàn bộ mười bảy loại dược liệu. Mặc dù mười lăm loại dược liệu còn lại không phải hàng hiếm nhưng ít nhiều cũng có công dụng, cậu mua hết cũng không lỗ.

Sau khi mua hết dược liệu, cậu đã không còn gặp được thứ gì muốn mua sau đó nữa, vì vậy đã cùng Cổ Thanh Liên rời khỏi đó ở đầu kia của chợ đêm. Họ vừa mới ra khỏi hẻm thì đã bị hai bóng người chặn lại, một trong số họ là người đàn ông muốn mua búp bê đất trước đó, người còn lại có khí tức còn mạnh hơn, đó là một cao thủ cảnh giới Chân Phù bí cảnh tầng bốn.

“Đi vội vậy sao?” Người đó hỏi với vẻ đầy nham hiểm.

Ngô Bình: “Hai vị chặn đường có gì chỉ bảo sao?”

Cao thủ cảnh giới Chân Phù đó lạnh lùng nói: “Giao mười hai con búp bê đất ra thì tôi sẽ cho hai người được sống mà rời khỏi đây”.

Ngô Bình bình thản nói: “Xin lỗi, đồ đó tôi đã mua, tôi sẽ không giao ra đâu”.

Cao thủ cảnh giới Chân Phù đó hừm lên lạnh lùng rồi đưa tay về phía Ngô Bình. Nhưng lúc tay của gã còn cách Ngô Bình mấy mét thì đã bị tát một tai cắm đầu xuống đất. Cái tát đó rất mạnh, đánh bẹp cả đầu của tu sĩ cảnh giới Chân Phù đó. Gã ngã xuống đất, liên tục co giật và sùi bọt mép.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK