Ở hội quán Tụ Tài của Thạch Thành, một người đàn ông trung niên gầy thấp vừa thở ra nặng nề. Ông ta đang ngồi trên ghế tựa, thân mình lắc lư, vẻ mặt nghiêm trọng.
Thông tin mà họ nhận được là vào một tháng trước. Trong tình huống bình thường, con người sẽ không thay đổi quá nhiều trong một tháng. Ai mà ngờ Ngô Bình có thể từ tông sư cảnh giới Thần tiến thẳng đến Tiên Thiên kia chứ?
Ông ta đang rất đau đầu. Với tư cách chi hội trưởng, ông ta cũng chỉ là cao thủ cảnh giới Thần. Nếu Ngô Bình tìm đến đây, ông ta thật sự không đọ nổi.
Ngập ngừng một lúc, ông ta nhấc chiếc điện thoại khác lên gọi điện.
Ông ta đột nhiên ngồi thẳng dậy, vẻ cung kính: “Long Chủ! Có biến, người kia là đại tông sư Tiên Thiên…”
Báo cáo xong, ông ta nói tiếp: “Long Chủ, rất có khả năng người này sẽ đến giết tôi… Sao ạ? Tả, hữu hộ pháp đang ở Thạch Thành ư? Tốt quá rồi! Có hai vị hộ pháp ở đây, tên kia chết chắc!”
“Vâng, vâng, tôi hiểu rồi ạ!”, Trình Triệu Thông vội vàng đáp, chờ một hồi lâu mới chậm rãi đặt điện thoại xuống.
Gương mặt ông ta thấp thoáng nụ cười, chuyện đáng lo đã được giải quyết. Tả, hữu hộ pháp của hội Kim Long đúng lúc đều đang làm việc ở Thạch Thành, một lúc nữa sẽ đến đây. Nếu Ngô Bình đến thì chẳng khác gì tự sa vào lưới, cách cái chết không còn xa nữa!
Ông ta tự tin như vậy vì tả và hữu hộ pháp đều là cao thủ cấp Võ Vương, cũng là Nhân Tiên! Nhân Tiên, tiên trong nhân đấy! Ứng biến, tốc độ, sức mạnh đều vượt xa người thường. Có họ ở đây, dù là một trăm Ngô Bình, ông ta cũng không sợ!
Tại huyện Minh Dương, khi Ngô Bình về nhà, Đường Băng Vân và Lạc Trường Sinh đều đã chờ anh trong viện.
“Ngô Bình, giải quyết rồi chứ?”, thấy Ngô Bình đi đến cửa, Đường Băng Vân hỏi.
Ngô Bình sải bước tiến đến, toàn thân bốc hơi nóng, trên bề mặt da có một lớp hơi nước, như vừa tắm nước nóng vào mùa đông vậy.
“Băng Vân, ông Lạc, chúng ta đến Thạch Thành giết người!”
Đường Băng Vân không hỏi nhiều, chỉ gật đầu: “Được”.
Lạc Trường Sinh cười bảo: “Giết người à, tôi thích”.
Lấy sát kiếm, đem theo ám tiễn. Chẳng bao lâu sau đã có một chiếc trực thăng bay đến trước viện. Cả ba nhảy lên máy bay để đến Thạch Thành.
Máy bay thuộc sở hữu của Thiên Long. Ngô Bình là trưởng nhóm Hắc Thạch, có quyền sử dụng bất cứ lúc nào.
Đây là máy bay trực thăng quân sự có tốc độ tối đa lên đến bốn trăm ki-lô-mét, bay từ huyện Minh Dương đến Thạch Thành chỉ mất chưa đến nửa giờ!
Nửa giờ sau, cả ba đã xuất hiện ở tầng thượng hội quán Tụ Tài. Đang là sáng sớm mà hội quán vẫn rất náo nhiệt, ồn ào tiếng nói cười.
Trên tầng sáu của hội quán, Trình Triệu Thông đang chờ tả, hữu hộ pháp đến. Ông ta cứ nghĩ rằng dù Ngô Bình muốn trả thù mình thì cũng phải chờ đến ngày mai. Nhưng ông ta đã sai. Ngô Bình đến rồi, mà còn đến cực kỳ nhanh.
Khi cánh cửa phía sau bị đẩy ra, Trình Triệu Thông cau mày: “Tôi đã dặn bao nhiêu lần rồi, trước khi vào đây phải gõ cửa!”
Ông ta vừa dứt lời đã thấy vai mình nặng trịch rồi trở nên đau nhức vô cùng, như bị kìm sắt kẹp chặt vậy. Trình Triệu Thông kêu lên đau đớn: “Ai đó?”
Một gương mặt chầm chậm xuất hiện trước mắt ông ta, là Ngô Bình.
“Cậu là Ngô Bình?”, Trình Triệu Thông bàng hoàng. Người này mới gọi điện cách đây nửa giờ mà giờ đã tìm đến tận cửa rồi ư?
Ngô Bình không trả lời. Anh ấy kim châm ra, đâm từng cây vào cơ thể đối phương, vừa đâm vừa hỏi: “Có một cách có thể khiến cơn đau của một người nhân lên gấp trăm lần. Số ông may mắn lắm, sắp được trải nghiệm hiệu quả của nó rồi đây”.
Sắc mặt Trình Triệu Thông đã trắng bệch như tờ giấy. Ông ta run rẩy: “Cậu Ngô à, xin đừng kích động. Trước đây giữa chúng ta chắc chắn đã có hiểu nhầm”.