Mục lục
Thần y thấu thị - Tinh Nhan (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Người áo đen bước vào, cười nói: “Hai mỹ nhân, để hai người phải chờ lâu rồi”.

Nhuyễn Ngọc phu nhân tái mặt, nói: “Đại vương Hắc Phong, ông muốn làm gì?”

Người đàn ông áo đen đó chính là đại vương Hắc Phong, ông ta cười một tiếng kỳ quái: “Còn có thể làm gì? Đương nhiên là cùng hưởng khoái lạc với hai mỹ nhân rồi”.

Hương Nhụy phu nhân lạnh lùng nói: “Đại vương Hắc Phong, ông không giữ chữ tín, làm sao sau này có chỗ đứng ở Hồng Hoang?”

Đại vương Hắc Phong lạnh lùng nói: “Tôi chỉ nói thả người chứ đâu có nói không ngủ với hai cô. Có người đẹp ở trước mặt, sao tôi có thể bỏ lỡ?”

Ầm!

Đột nhiên, có tiếng sét vang lên ngoài cửa, sau đó là tiếng la thảm thiết của mọi người.

Đại vương Hắc Phong giật mình, xông ngay đến sảnh chính. Lúc này có một người đàn ông lạ mặt đang đứng trong sảnh, tia lửa điện chớp nháy khắp người, không phải Ngô Bình thì còn là ai nữa?

Đại vương Hắc Phong vừa nhìn thấy Ngô Bình thì biết ngay anh không phải người đơn giản. Có điều ông ta tung hoành Hồng Hoang bao năm nên không biết sợ là gì, ông ta lạnh lùng nói: “Xem ra Phủ Chiến Vương không muốn cho không ba tỷ nên mới cho cậu đến nộp mạng”.

Ngô Bình quan sát người áo đen rồi nói: “Ông là đại vương Hắc Phong đúng không? Tôi thấy chẳng qua cũng chỉ có vậy”.

Đại vương Hắc Phong cười lớn: “Vậy sao? Cậu biết cậu đang nói chuyện với ai không?”

Ngô Bình: “Sao hả? Ông còn có thân phận khác sao?”

Người bên cạnh đại vương Hắc Phong cười lạnh nói: “Năm xưa, đại vương nhà ta gõ chuông bên ngoài tháp Hoang Thiên, tiếng vang mười ba vạn dặm”.

Ngô Bình: “Mười ba vạn dặm sao? Vậy đại vương nhà anh có vào được thiên phẩm không?”

Đối phương nghẹn họng, một lát sau mới nói: “Đại vương nhà tôi là địa phẩm nhất đẳng”.

Ngô Bình nói với vẻ khinh thường: “Địa phẩm nhất đẳng sao? Tôi còn tưởng là thiên phẩm nhất đẳng nữa cơ”.

Đại vương Hắc Phong: “Nhóc con, đại vương ta đây không rảnh nói nhiều với cậu, cậu muốn tự sát hay là đợi tôi ra đây đây?”

Ngô Bình nói: “Trên thuyền khó đánh, nếu ông có gan thì xuống thuyền đánh với tôi một trận”.

Đại vương Hắc Phong cười hehe: “Nghe nói Phủ Chiến Vương có một chàng rể thiên phẩm ngũ đẳng, là cậu đấy sao?”

Ngô Bình: “Là tôi. Sao hả? Ông không dám à?”

Đại vương Hắc Phong nói: “Đúng là cậu rất có thiên phú nhưng đáng tiếc cậu vẫn còn quá yếu, xét về cảnh giới thì còn kém tôi quá xa”.

Đại vương Hắc Phong vừa dứt lời thì bộc phát khí tức linh đài, rõ ràng ông ta là một chân tiên, hơn nữa thể chất của ông ta còn rất kinh người, vượt xa chân tiên bình thường.

Ngô Bình khởi đồng phép nhìn thấu vạn vật thì bất ngờ phát hiện, thể chất của đại vương Hắc Phong gần như giống với cơ thể của đạo quân. Anh nói: “Hèn gì ông lại tự tin đến thế, thì là có cơ thể của Đại La đạo quân”.


Đại vương Hắc Phong bất ngờ, ông ta không ngờ Ngô Bình vừa nhìn đã nhận ra điểm lợi hại của mình, ông ta chau mày hỏi: “Cậu biết tôi sao?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK