Mục lục
Thần y thấu thị - Tinh Nhan (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ngắm nhìn một lát, trong lòng anh chợt kinh ngạc, lầm bầm tự nói: “Trong mỗi một trụ, đều phong ấn sức mạnh một kiêu long!”

Ngô Bình lại nhìn ánh mặt trời trên cung điện, anh phát hiện, luồng sáng này căn bản là lấy một nửa từ ánh mặt trời trong cả khu vực này!

“Không biết, ánh mặt trời này dùng để làm gì?”

Đến trước cửa cung điện, Vạn Quân nói: “Thánh chủ, cánh cửa này phải đích thân cậu mở”.

Nói xong, tất cả mọi người đều mong chờ nhìn anh. Tuy nói Ngô Bình là Thánh Chủ, nhưng có thể mở được cánh cửa nà hay không, bọn họ cũng không chắc. Dù sao, năm đó ngay cả con trai Thiên Đế cũng không thể được cánh cửa này. Cánh cửa này, chỉ có khi Thiên Đế ở đây mới có thể mở ra.

Ngô Bình nhìn cánh cửa to lớn này, phát hiện bên trên có mười vạn hình ảnh ma thần, mỗi hình ảnh ma thần đều rất lớn.

Anh suy nghĩ trong lòng, vươn tay chạm vào cửa lớn, lại cảm nhận được cảm giác chân thực trước nay chưa từng có, bên trong nó như thể có tồn tại thời không vô tận và năng lượng vô biên.

“Đây là… Cánh cửa được tạo ra từ vật liệu của vũ trụ chính!”, anh hít sâu một hơi, dùng sức đẩy ra, cửa lớn không hề động đậy.

Bất giác anh có hơi ngại ngùng, sau lưng có đến vô số người đang trông mong anh, nếu ngay cả cửa cũng không đẩy được thì cũng rất mất mặt.

Anh ho một tiếng, vỗ vào cửa lớn, phát hiện tuy tạo thành từ vật liệu của vũ trụ chính, nhưng lượng nguyên có lẽ chỉ có chừng một phần nghìn, còn lại thì đều dùng năng lượng vũ trụ thứ nguyên.

Anh khẽ cười, lúc này lại sử dụng năng lượng vũ trụ chính trong thân thể, vận chuyển hai tay sau đó dùng sức đẩy ra.

Mới đầu, cửa lớn bất động, sức mạnh dần tăng lên, ngay cả sức mạnh Thiên Tiên Giới và Kim Tiên Giới, anh đều dùng đến, cuối cùng…

“Rầm rầm!”

Cửa lớn chầm chậm mở ra, ánh sáng xuất hiện, đây là ánh mặt trời, còn mạnh hơn cả ánh mặt trời bên ngoài cả tỷ lần! Nó như lửa, như chớp, tựa như toàn bộ ánh sáng toàn thế giới đều ngưng tụ ở đây.

Đầu anh cũng choáng, mình đi vào, có bị nướng hết người không?

Hít sâu một hơi, anh vẫn cất bước đi vào điện.

Thế nhưng, không hề đau đớn như trong tưởng tượng, ánh mắt trời này lại rất nhẹ nhàng, nó giống như keo dán, dính vào người anh, sau đó tiến vào thân thể anh qua từng lỗ chân lông.

Mắt anh sáng lên: “Ánh mặt trời đã qua xử lý, nó đã trở thành năng lượng thích hợp để thân thể người hấp thụ. Không hổ là Thiên Đế, lợi hại!”

Anh đắm chìm trong ánh mặt trời, thân thể rất thoải mái, chẳng muốn động đậy gì, dứt khoát cứ lơ lửng trên không, sau đó thân thể xoay tròn ba trăm sáu mươi độ, cuối cùng cũng hấp thụ được rất nhiều ánh mặt trời dịu nhẹ.

Ngoài ánh mặt trời, có đến mấy đôi mắt đang nhìn Ngô Bình chằm chằm, bọn họ nấp trong tối, chưa bị phát hiện.

Chủ nhân đôi mắt này là một con báo dài hơn mười mét, một con rắn lớn màu vàng, còn có một con tinh tinh to lớn, cao hơn năm mét, toàn thân màu đen.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK