Mục lục
Thần y thấu thị - Tinh Nhan (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

La Cương muốn hỏi Ngô Bình vài chuyện, nhưng lại bị giám sát Lam ngăn lại, cô ta thấp giọng nói: “Đừng làm phiền cậu ấy, có lẽ cậu ấy có phát hiện gì đó!”

Ngô Bình cảm nhận có huyền cơ ẩn giấu trong sức mạnh chấn động này. Sức mạnh chấn động này cứ ba giây lại thay đổi một lần, một phút hai mươi lần, mười hai phút thì hai trăm bốn mươi lần. Mười hai phút sau, lại bắt đầu một vòng chấn động mới.

Chấn động liên tục bảy trăm hai mươi lần, sau ba vòng chấn động, cậu đã lĩnh ngộ được được cơ bản toàn bộ sức mạnh chấn động của chuông Thái Thượng. Sau đó, cơ thể cậu bắt đầu mô phỏng theo sức mạnh chấn động của chuông Thái Thượng, mới đầu cũng không khó. Đến lần chấn động thứ một trăm hai mươi, độ khó mới bắt đầu tăng lên. Nhưng thể chất cậu bất phàm, vì thế những chuyện này cũng không làm khó được cậu, thoáng chốc đã lĩnh ngộ được một trăm tám mươi lần chấn động.

Sau đó, sáu mươi lần chấn động còn lại đều có liên quan đến thần hồn, thuộc loại chấn động cấp bậc thần hồn. Mới đầu cũng không khó, bốn mươi lần đầu rất thuận lợi, bốn mươi lần chấn động sau lại trở nên thâm sâu hơn, nhưng cậu vẫn hoàn thành như cũ.

Đến khi Ngô Bình hoàn thành toàn bộ một trăm tám mươi lần chấn động thì đã là bảy tiếng sau. Giám sát Lam vẫn luôn đợi cậu, lúc này không nhịn được bèn hỏi: “Ngô Bình, cậu có thu hoạch được gì không?”

Ngô Bình khẽ cười, nói: “Thử xem”.

Cậu lại đánh một quyền vào chuông Thái Thượng, tiếng chuông ngân dài, thân thể cậu và chuông Thái Thượng đều chấn động, bỗng nhiên tỏa ra vầng sáng màu vàng, hòa lẫn với chuông Thái Thượng.

Lúc này, trên chuông Thái Thượng bỗng xuất hiện vô số bùa chú và hình vẽ màu vàng, những hình vẽ này chỉ có Ngô Bình có thể nhìn thấy được, những thứ đó lần lượt tiến vào thức hải của Ngô Bình, hóa thành một thiên kinh văn, tên là Thái Thượng Hỗn Nguyên Đại Đạo Kinh!

Sau đó, trong thức hải của cậu, một vùng tiên quang giáng xuống, vừa huyền diệu vừa bí ẩn bắt đầu tẩy rửa thần hồn, hình thể cậu, luồng sáng vàng quanh người cậu lại càng đậm hơn.

Đồng thời, người bên ngoài cũng không biết được cậu đang được tẩy rửa bởi tiên quang, mà chỉ cảm thấy luồng sáng vàng quanh người cậu vô cùng thần kỳ.

Tiên quang duy trì một khắc đồng hồ rồi biến mất, Ngô Bình mở bừng mắt. Cậu phát hiện, Lam Chỉ Ngư và mười ba bạn học khác đều đang nhìn cậu chằm chằm. Trên người có luồng sáng vàng, rõ ràng đây là một hiện tượng lạ, có phải cậu đã lĩnh ngộ được Thái Thương Chung rồi không?

“Cậu thật sự lĩnh ngộ rồi sao?”, Lam Chỉ Ngư kích động hỏi.

Ngô Bình cười nói: “Chị Chỉ Ngư, có lẽ tôi lĩnh ngộ được chút ít rồi”.

Cậu lĩnh ngộ được nào chỉ một chút, mà là toàn bộ Thái Thượng Hỗn Nguyên Đại Đạo Kinh!

Mọi người đều mang theo ánh mắt hâm mộ, lĩnh ngộ được chút ít, có nghĩa người này tiền đồ vô lượng!

La Cương cũng rất kích động nói: “Tôi đi thông báo với bên trên!”

Lam Chỉ Ngư ngăn ông ta lại nói: “Tướng quân La, đợi đã. Ngô Bình còn còn hai món bảo bối chưa được lĩnh ngộ”.

Ngô Bình lại đi đến bức tranh kia, bản đồ U Thiên.

Bản đồ U Thiên được trải ra trên bàn, lúc này xung quanh có năm người đang nghiên cứu nó. Khi Ngô Bình đi đến, mấy người này đều lần lượt lui ra một khoảng cách, muốn nhìn xem cậu có thể lĩnh ngộ được sự kỳ diệu của bức tranh này không.

Ngô Bình liếc nhìn, bản đồ U Thiên có vô số đường kẻ hỗn loạn bên trên, và một vòng xoáy được tạo thành do các đường kẻ kia ngưng tụ lại.

Nhìn một lúc, cậu cũng không phát hiện ra manh mối gì, trái lại, lại cảm thấy bản đồ U Thiên này rất bài xích cậu. Trong lòng cậu chợt động, chẳng lẽ bởi vì bản thân cậu đã lĩnh ngộ chuông Thái Thượng nên bản đồ U Thiên mới bài xích bản thân?

Vì thế, cậu lại đi đến bia Nhân Hoàng, thế nhưng cũng có cảm giác tương tự như vậy, lúc cậu nhìn sang bia Nhân Hoàng thì cảm thấy bia văn mơ hồ, nhìn thế nào cũng không rõ được. Rất rõ ràng, bia Nhân Hoàng cũng đang cự tuyệt cậu!

“Tà môn!”. Cậu thầm nói một tiếng trong đầu, quay người nói với Lam Chỉ Ngư: “Chị Chỉ Ngư, hai thứ còn lại không có duyên với tôi, tôi ra ngoài trước”.

Lam Chỉ Ngư có chút bất ngờ, nói: “Ngô Bình, cậu không lĩnh ngộ thêm một lát nữa sao? Dù sao cũng chỉ mới gần nửa ngày thôi mà?”

Ngô Bình: “Thôi vậy, ở lại cũng lãng phí thời gian. Tôi về đại học Thần Kinh đi dạo một vòng, làm quen với hoàn cảnh bên đó”.

“Được thôi”. Lam Chỉ Ngư thấy vậy cũng không giữ lại nữa, chỉ đành đồng ý.

La Cương cử người đưa Ngô Bình đi ra, lúc đi ra, cậu vẫn ngồi trên xe buýt màu đen kia.

Một tiếng sau, cậu quay về đại học Thần Kinh. Cậu không đi vào mà chỉ đi vòng vòng trước cổng đại học.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK