Anh mỉm cười, bèn đưa một phần sáu cái bánh bao và một phần canh chua trứng cho Mẫn Nhi.
Ngửi được mùi thơm, đôi mắt Mẫn Nhi sáng rực lên: “Công tử, bánh bao nhân thịt to quá, là bánh của tiệm Tam Phong ạ?”
Ngô Bình nói: “Ừ. Em nhận ra à?”
Mẫn Nhi đáp: “Năm em lên bảy, bố từng dẫn em đến đó ăn một lần, ngon lắm ạ”. Nói đoạn, đôi mắt của Mẫn Nhi đã rơm rớm, hẳn là đang nhớ đến người bố quá cổ.
Ngô Bình bảo: “Tranh thủ ăn đi”.
“Cảm ơn công tử”.
Ngô Bình nói: “Sau này cứ gọi anh là anh Ngô”.
“Vâng, anh Ngô!”
Ngô Bình về nhà. Mẫn Nhi thì ôm túi giấy đựng bánh bao thịt về cho mẹ xem, hệt như dâng vật quý vậy.
Nhìn thấy sáu cái bánh bao thịt cỡ lớn, người phụ nữ sửng sốt hỏi: “Mẫn Nhi, bánh bao thịt ở đâu ra thế?”
Mẫn Nhi cười đáp: “Là anh Ngô hàng xóm cho ạ. Sáng nay con thấy mặt đường trước nhà anh ấy bẩn quá nên mới quét hộ, anh ấy bảo đây là phần thưởng cho con”.
Người phụ nữ trừng mắt nhìn con gái: “Con bé này, quét đường vài cái đã ăn bánh bao nhân thịt mà người ta mua rồi, làm như vậy sao mà được”, nói đoạn bèn cầm lấy túi bánh bao, định mang trả cho Ngô Bình.
Mẫn Nhi nôn nóng nói: “Mẹ ơi, đừng, đừng mà, lâu lắm rồi con không được ăn thịt. Giờ con ăn bánh bao thịt mà anh Ngô mua, sau đó sẽ giúp anh ấy quét dọn, có được không ạ?”
Người phụ nữ khựng lại, ngẫm nghĩ một lúc rồi chợt cười bảo: “Được rồi, con ăn đi, nhóc tham ăn!”
Mẫn Nhi cười hi hi, lấy một cái bánh bao thịt ra đưa cho đối phương: “Mẹ ăn trước đi ạ”.
Người phụ nữ này cũng đã không được ăn thịt nhiều ngày rồi, cầm lấy bánh bao mà cảm thấy có phần chua xót.
Về đến nhà, Ngô Bình lần lượt cho dược liệu vào nồi đun. Pháp khí chứa đồ của anh ở vũ trụ Minh Cổ hiện không sử dụng được, nên anh không thể lấy đồ ở trong đó, bao gồm cả lò đan.
Không có lò đan, anh đành dùng cách luyện thuốc, cố gắng tận dụng sức mạnh của những dược liệu này.
Anh đã thử hết số dược liệu này và biết rõ dược tính của chúng, bây giờ anh phải luyện chế một loại thuốc có thể giúp người ở Luyện Khí tầng ba đột phá đến Luyện Khí tầng bốn.
Một khi loại thuốc này được luyện chế ra, chắc chắn sẽ bán rất chạy, đến lúc ấy anh sẽ kiếm được một khoản tiền để tiêu xài.
Khi anh cho loại dược liệu cuối cùng vào nồi thì bỗng nghe thấy tiếng gõ cửa. Anh bảo: “Cửa không khoá, vào đi”. Không cần hỏi, anh cũng biết người đến là Mẫn Nhi. Chắc chắn là cô nhóc này ăn bánh bao thịt mà anh mua nên cảm thấy ngại, chủ động đến làm việc giúp anh đây mà.
Thấy Ngô Bình đang sắc thuốc, Mẫn Nhi tò mò hỏi: “Anh Ngô sắc thuốc để làm gì vậy ạ?”
Ngô Bình cười bảo: “Làm thuốc viên. Mẫn Nhi, em đến đúng lúc lắm, anh cần em giúp đây. Bên cạnh có một túi bột khoai lang, em đổ ra một bát rồi cho vào chậu nhé”.